Cảnh đẹp sông Đà
Sau 3 đêm ở Tà Xùa, tôi quay lại Sa Pa một lần nữa vì dự báo sắp có tuyết. Nhưng trước hết, để tôi kể cho bạn về cảnh đẹp của sông Đà đã nhé. Không bao lâu sau khi rời khỏi, tôi đã thấy sông đà khi đứng trên một cây cầu bắc ngang qua dòng nước. Một dòng xanh biếc chảy giữa hai rặng núi trập trùng hai bên. Êm đềm và phẳng lặng. Xa xa, một vài con thuyền nhỏ đang trôi chầm chậm trên sông. Mọi thứ nơi đây đều đang diễn ra một cách nhẹ nhàng, bình yên. Còn nhớ hồi cấp ba, trong bài “Người lái đò Sông Đà”, tác giả Nguyễn Tuân đã mô tả con sông này với một hình ảnh hung tợn, dữ dội, sẵn sàng nuốt chửng những người liều mạng xâm nhập. Nhưng dòng sông Đà mà tôi thấy ở đây, lại hoàn toàn trái ngược. Nó không hung tợn như thế, có thể vì khúc sông tôi đang đi không phải là khúc sông mà Nguyễn Tuân đã tới. Hoặc là do những công trình thủy điện, sự phá hoại của con người đã làm cho dòng sông này mất đi những gì vốn có. Làm kiệt quệ nguồn sức mạnh, kìm hãm oai phong của tự nhiên. Tựa hồ như dòng sông Đà phẳng lặng mà tôi đang đứng nhìn, đang chảy sục sôi một nỗi uất ức bên trong nó, bên dưới cái bề mặt xanh biếc, lấp loáng trong ánh nắng chiều kìa. Cái uất ức vì phải khuất phục con người, phải oằn mình cõng trên lưng những công trình thủy điện đồ sộ.

Tôi đứng lại trên cầu, say ngắm dòng sông một lúc cho tới khi nhớ ra là mình phải tiếp tục hành trình, đường còn xa và tôi chưa biết tình trạng của nó như thế nào, vì là lần đầu đi cung này, và con đường cũng không phải là một con đường lớn có nhiều xe qua lại. Một đoạn đường lên dốc cao, xe tôi phải ì ạch, ì ạch lên một cách chậm rãi, rồi thì lại một con dốc khác chúi xuống dưới… Như trong câu thơ của Quang Dũng “Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm” khi miêu tả về thiên nhiên nơi đoàn quân Tây Tiến đi qua…
Khi độc hành tôi dừng nghỉ khá nhiều, chứ không chạy liên tục. Đường đang heo hút, thì phía trước tôi thấy một cánh đồng bông lau tuyệt đẹp, đang độ vào mùa, có lẽ vậy. Những bông lau vươn cao lên, và đung đưa trong gió. Từ mặt đất khô cằn, thân lau vẫn xanh tươi, dưới mặt trời nóng cháy, bông lau vẫn reo cười. Dừng lại một chút, tôi leo lên một cái đồi nhỏ phía đối diện đứng nhìn ngắm cánh đồng lau kia, hít những hơi đầy tràn vị trong lành. Trong lòng lại thấy khoan khoái, xua tan đi cái mệt nhọc, và cô quạnh của hoàn cảnh.
Hoàng hôn trên Thủy điện Sơn La
Khi mặt trời rơi trên những đỉnh núi phía xa, tỏa ra thứ nắng màu vàng đặc quánh báo hiệu cuối ngày, thủy điện Sơn La đã xuất hiện trước mặt tôi. Một công trình khổng lồ, một biểu tượng khi sức người chiến thắng tự nhiên, khuất phục dòng sông hung hãn, để nó phục vụ cho mình. Tôi chạy xe sâu vào trong khu vực thủy điện, tới một đoạn có chỗ để xe cho khách tham quan, tôi dạo bước nhìn ngắm xung quanh. Đứng ở trên thân đập nước,phía bên thượng nguồn nước dâng cao, chênh lệch hàng chục thước so với bên kia. Dòng nước lớn đang ồ ạt chảy quanh những rặng núi, bỗng phải dừng lại trước con đập và rón rén đi qua những cửa xả phía dưới, bỏ lại phía bên kia khối bê tông những sự kiêu hãnh của nó.
Cách không xa thủy điện Sơn La, khi rẽ vào đường tỉnh 106, là thị trấn Ít Ong sầm uất với những nhà cửa san sát, hàng quán hai bên đường. Giờ tan tầm, mọi người đổ ra đường khá nhiều. Và đó là cảnh đông đúc cuối cùng mà tôi thấy cho tới trước khi tới được thị trấn Than Uyên của Lai Châu. Chẳng mấy chốc mà trời tối, con đường này tôi đi hoàn toàn chỉ dựa vào Google Maps, nên chẳng biết phía trước là gì. Màn đêm tĩnh mịch phía trước bỗng chốc bị phá tan bởi rất nhiều ánh điện và xe tải qua lại, đó là một công trình thủy điện khác đang được xây dựng, trên nhánh sông nhỏ nơi đây. Con đường bị thu hẹp lại và lởm chởm đến nỗi tôi không còn nhận ra nó là còn đường, và không biết có đi đúng hướng không hay là đã lạc mất rồi…p>
Chuyện rùng rợn
Qua một đoạn cong trên đèo, tôi thấy có 3 con bò vàng đang dàn hàng ngang đi qua đường, chuyện chẳng có gì đáng để nói nếu tôi không giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy một đôi mắt sáng hoắc đang dập dìu bên cạnh mấy con bò kia, chỉ 2 con mắt như hai đốm sáng bồng bềnh… Tôi vẫn giữ vững tay lái chạy tiếp về phía trước. Khi lại gần hơn, tôi mới nhận ra đó là một con bò đen, vì khi còn ở xa màu da của nó trùng với màu đen của không gian xung quanh. Sau này tôi có đem kể chuyện này lại với cậu em mình, thì cậu ấy bảo là tôi bị “trêu”. Mà nghĩ cũng liều, lạ nước lạ cái, đường đèo Tây Bắc thì không phải đơn giản, mà tôi lại mấy lần độc hành trong đêm… nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình :D.
Lâu lâu trên đường đi tôi lại thấy một vài căn nhà sáng đèn, nghĩ rằng hay là vô xin ngủ nhờ rồi mai đi tiếp, vì đường cũng xa, mà trời thì tối đen thế này… Nhưng rồi thì cũng muốn tới Than Uyên, để mai lên Sa Pa cho khỏe, với lại chạy đêm cũng có cái thú vị. Toi lại đi tiếp
Đường dài mấy thì rồi cũng đến. Tôi tới thị trấn Than Uyên cũng đã tầm 8 giờ hơn, lượn một vòng khắp thị trấn, tìm chỗ nghỉ. Giá thuê nhà nghỉ ở Than Uyên này khá cao, tìm mãi mới ra được một chỗ phù hợp. Tôi ngủ sớm, sáng hôm sau, trời lại nắng đẹp…