Tà Xùa, cái tên hoàn toàn xa lạ, tôi chưa bao giờ nghe tới nó trước đây. Chỉ là trước khi qua Lào, tôi muốn tìm một chỗ để tham quan giữa chặng. Tôi lên mạng tìm thông tin về những điểm phượt gần Hà Nội, tình cờ tôi thấy Tà Xùa, và những tấm hình biển mây đẹp tuyệt nơi đây… Được rồi, chỗ này có vẻ hay đây, ngày mai đi thôi.
Gập ghềnh đường lên Tà Xùa
Hôm sau gói gém hành trang, làm phần bún chả, tôi lại chia tay Hà Nội và đi Sơn La. Sau chặng đường dài, bao tử biểu tình khi tôi vừa tới thị trấn Bắc Yên, khổ nỗi tìm mãi không có hàng quán nào bán đồ ăn hết. Đành ngậm ngùi tìm một quán tạp hóa, tôi mua mấy li mỳ và xúc xích để ăn khi kiếm được chỗ nghỉ. Tôi chạy vòng vòng thị trấn thêm mấy lần nữa để xem có gì hay ho không. Dừng mua bánh giò bên đường ăn cho đỡ đói, hỏi han về Tà Xùa. Lúc đó, một người qua đường cho tôi biết là ở trên đó vừa mở một cái homestay, nên có thể lên trên đó nghỉ đêm thay vì ý định ban đầu của tôi là nghỉ đêm dưới thị trấn. Đường từ thị trấn Bắc Yên lên Tà Xùa mới đầu thì đẹp, nhưng càng lên thì càng dốc và nhiều những ổ gà, đã thế lại còn sương mù khiến tầm nhìn hạn chế. Trên này có đang xây dựng môt công trình thủy lợi gì đó nên có xe ben, xe tải lên xuống, cả xe ô tô của cán bộ hoặc khách tham quan nữa. Nên nhiều lúc đường dù đường xấu, đang ì ạch lên dốc thì cũng phải hãm tốc, tấp vào lề vì xe lớn từ hướng ngược lại đã xuất hiện rất gần sau làn sương mù. Càng lên cao, sương càng dày và lạnh, một đoạn tôi thấy được chỗ ở Homestay phía bên đường, nhưng chưa dừng lại, tôi muốn chạy thêm một đoạn nữa để xem phía trước còn có gì hay, hoặc có chỗ nghỉ nào khác không? Nhưng một hồi thì đường càng lúc càng xấu, và không có thêm chỗ nghỉ nào. Tôi bèn quay lại chỗ Homestay vừa nãy.
Ngỗng Homestay Tà Xùa. Đây là một hostle mới được mở ở đây của anh Ngỗng, là một người khá có tiếng trong giới Phượt. Mà thật sự mình chỉ biết về anh sau này thôi, chứ trước khi tới đó mình cũng chưa biết đến tên ảnh. Homestay ở đây có 2 tầng, phía dưới thì có giường tầng và giá cao hơn so với tầng trên, nơi chỉ có đệm đặt trên sàn, và nhiều đệm nằm sát nhau. Sau khi chọn cho mình một chỗ nằm trong góc ở tầng trên, tôi xuống dưới để nói chuyện với mọi người, lúc này thì anh Ngỗng và một số vị khách của mấy ảnh chuẩn bị lên oto đi săn mây. Tôi thì không biết nên cũng không xin đi theo, và nghĩ rằng để mai đi cũng được. Nhưng rồi, tới hôm sau thì tôi biết rằng đây là một quyết định sai lầm.
Về việc ăn uống ở Tà Xùa, thời điểm đó, xung quanh khá ít hàng ăn, có một quán gần chỗ homestay có bán cơm phần nhưng cũng là 50 nghìn cho một suất. Được cái suất cơm khá đầy đủ và ngon nên trong thời gian ở đây tôi cũng có ra đấy ăn vài lần, bên cạnh những bữa mì gói. Không biết bây giờ thế nào rồi?
Lửa đêm, khoai nướng, và gặp gỡ
Tối ở Tà Xùa, trời càng thêm lạnh, anh Ngỗng mời tôi dùng chung bữa tối với mấy vị khách ở tầng dưới, đó là một nồi lẩu gà thơm phức và nóng hổi. Thật là tuyệt vời cho một đêm giá buốt. Bữa tối xong xuôi, chúng tôi ra trước sân, sắp củi và đốt lửa sưởi ấm. Ngồi quây vòng tròn quanh đống lửa, anh Ngỗng với cây đàn trên tay, tiếng lốp bộp của củi cháy, màn đêm càng thêm sinh động với tiếng hát của những vị khách đường xa nơi đây. Sau đó anh Ngỗng có đem ra một củ sắn để nướng ăn. Củ sắn to kinh khủng, to hơn cả bắp tay tôi và dài độ hơn 1m. Bọn tôi phải chặt khúc ra và lùi thẳng trong đống lửa chờ chín.
Gần nửa đêm có tiếng xe máy cọc cạch tới gần và tiến thẳng vào chỗ để xe, đó là 2 thanh niên trên một chiếc Win cùng với 2 cái balo to đùng được ràng phía sau. Họ đã rét run và vẫn còn bàng hoàng sau chặng đường vừa rồi để từ thị trấn Bắc Yên lên tới đây. Dĩ nhiên tôi hiểu tại sao, vì tôi vừa mới trải qua con đường đó hồi chiều này, và tôi hiểu nó sẽ gớm như thế nào nữa vào buổi tôi. Cộng thêm việc chiếc xe đó phải chở 2 người và một đống đồ đạc phía sau, khiến việc leo dốc càng khó khăn hơn. Hai anh này đều tên Phong, đã lang thang khắp Việt Nam được hơn 6 tháng tính tới thời điểm đó, và sẽ còn lang thang thêm vài tháng nữa. Tôi khá là ngưỡng mộ hai ông anh này vì không dễ gì tìm được một người bạn đồng hành tâm đầu ý hợp và sẵn sàng bỏ ra một năm để lang thang Việt Nam. Buổi tối đàn hát kéo dài tới quá khuya trước khi bọn tôi đi ngủ.
Chuyện săn mây ở Tà Xùa
Sáng hôm sau bọn tôi dậy muộn, và chủ ý săn mây được đặt vào buổi chiều, vì muốn thấy mặt trời lặn trên biển mây. Tới trưa, có thêm 3 lãng khách từ Hà Nội lần lượt tới, mỗi người đều độc hành trên con xe của mình. Tôi và 2 anh Phong cùng rủ họ đi săn mây trong chiều hôm đó. Những lãng khách đường xa gặp nhau, nhưng cũng nhanh chóng làm quen và đồng hành. Tôi thích những cuộc hội ngộ trên đường đi bụi như vậy. Bạn có thể gặp những người cùng niềm đam mê, cùng chia sẻ những câu chuện của mình và cùng đồng hành với nhau trên những chặng đường nào đó. Bởi đôi lúc , cảm giác có những người bạn cùng đồng hành với nhau khiến cho chuyến đi thêm phần thú vị, và bớt đi cái sự mòn mỏi của đường dài.
Buổi săn mây chiều hôm đó không thành công lắm vì trời có chiều hướng mưa, không nắng như ngồi hôm trước. Mây không lắng đọng mà cứ theo gió bay mù khắp nơi. Bọn tôi chạy đi rất nhiều chỗ, từ cao xuống thấp, cũng không săn được một cảnh mây như ý. Có một đoạn, đường rất dốc, dẫn lên một bản nhỏ trên cao. Không muốn bỏ lỡ một cơ hội săn mây nào, nên chúng tôi chạy xe lên, nhưng không thu hoạch được cảnh mây đẹp nào, lại phải chúi mũi xe xuống dốc. Việc đi xe xuống con dốc này còn đáng sợ hơn lúc đi lên, độ dốc chắc có lẽ cũng gần 45 độ. Bọn tôi phải vừa chạy vừa rà thắng để giữ tốc độ chậm nhất có thể.
Thế mới thấy sự may mắn đóng vai trò quan trọng như thế nào trong việc săn mây. Bởi anh Ngỗng nói nếu đẹp trời thì đứng ngay trước chỗ Homestay cũng đã có thể nhìn thấy biển mây rồi.
Cả bọn lên đường đi về sau khi chụp được một vài cảnh “không như ý”. Tối đó cũng là ngày kỉ niệm 6 tháng đi bụi của 2 anh Phong, cả bọn sau khi đi ăn về thì cũng mua một ít rượu và bánh trái để ngồi nhâm nhi tâm sự đời và kể về những chuyến đi của nhau. Sự việc đương vui thì bọn tôi bị phá bĩnh bởi một ông cán bộ xã đã ngà ngà men rượu bước vào làm quen, nói chuyện, và bắt đầu luyên thuyên đủ mọi thứ. Tới chừng chán chường, bọn tôi đành phải giả vờ buồn ngủ và giải tán. Ai về chỗ nấy, một hồi sau thì gã nọ mới chịu đứng lên đi về. Bọn tôi cũng đi ngủ luôn, vì đã mất hứng.
Vẫn chưa bỏ cuộc..
Ngày mới tới với nhiều nắng, bọn tôi vẫn chưa từ bỏ ý định săn mây, nên lại kéo nhau đi tiếp về hướng Háng Đồng để săn mây. Nhưng, vận may vẫn chưa mỉm cười với chúng tôi, trên đường đi thỉnh thoảng vẫn thấy vài người khác cũng đang săn mây trên con đường này. Bọn tôi cứ chạy và nhìn phía bên đường, hướng thung lũng, trong lòng cứ mong mỏi sẽ thấy được một biển mây êm đềm nằm dưới ánh nắng trải rộng của mặt trời. Đường ở phía bên này cũng không kém gì những con đường trong khu vực, gồ ghề và trơn trượt. Bọn tôi chạy đi cũng khá xa nhưng không thu hoạch được gì nhiều nên đành quay về, cả bọn trò chuyên với nhau một hồi rồi thì chia tay nhau. 3 người bạn mới ở Hà Nội rời đi trong buổi sáng ngày hôm đó vì còn bận công việc.
Lên đường quay lại Sapa
Dự định ban đầu của tôi sau Tà Xùa là sẽ đi qua Lào, nhưng trong những ngày ở đây, tình cờ lên mạng đọc thì thấy dự báo thời tiết khả năng cao tuần sau ở Sapa có Tuyết. Thế là tôi nói với anh Phong, cùng lên Sa Pa để đón tuyết, bởi chả dễ gì mà có được cơ hội này. Chiều hôm đó tôi rời Tà Xùa trước, và cũng chiều hôm đó, tôi nghe 2 anh Phong nói đã săn được những cảnh mây rất đẹp. Nghe thấy ức chế làm sao. Trước khi đến Sa Pa, tôi đã có một hành trình dài trên đất Sơn La, say ngắm sông Đà, ghé thăm thủy điện và một mình chạy xe trên con đường ngoằn ngoèo xa lạ.