Lời chào sau 6 năm
Chà, vèo một cái 6 năm trôi qua kể từ cái hồi mình còn chăm viết bài trên này. Sự gián đoạn đó là vì vào 6 năm trước, tức là năm 2018 mình đã quyết định sang Canada du học và sau đó thì ở lại làm việc và định cư. Thời gian qua Canada mình tập trung cho việc học hành và làm việc nên dần dần lơ là việc viết bài, phần vì cũng không có đi bụi đây đó như hồi trước nữa.
6 năm trôi qua nên nhiều thứ cũng thay đổi rồi, tâm tính bản thân mình cũng thay đổi, thế giới thay đổi, xã hội thay đổi, thị hiếu của con người cũng thay đổi luôn. Mình cũng thấy rằng blog không còn được nhiều người đọc nữa rồi. Giờ giới trẻ họ thích coi clip ngắn hơn, hoặc vlog. Mình thì vẫn cứ old school, tuy là 6 năm qua không có viết bài trên sangdibui này nhưng mình có thỉnh thoảng viết trên mấy cái blog linh tinh khác của mình.
Thôi cứ coi như mấy bài viết trên này là một góc cho nhóm người còn thích đọc, và cũng là chỗ để mình trau dồi cái thói viết lách. Lâu ròi không có viết blog du lịch nên câu chữ chắc mai một nhiều rồi
Chuyện đi hiking ở hồ rawson (rawson lake trail)
Sự là, cuối tuần vừa rồi là dịp lễ bên này, nên mọi người đi làm thường được nghỉ luôn 3 ngày liên tục từ thứ 7 cho tới hết thứ 2. Ban đầu mình muốn rủ nhóm bạn đi cắm trại kìa, vì mùa đông vừa tàn, trời đã dần ấm lên, nên lòng lại háo hức đi ra ngoài. Nhưng mà tiếc là không phải ai cũng rảnh rỗi nên kèo đó bị bễ. Mà cũng may, vì 3 ngày nghỉ này toàn mưa gió và nhiệt độ cũng xuống thấp.
Bất chợt mọi người là rủ đi hiking và BBQ vào thứ hai, mình đồng ý liền, dù dự báo thời tiết cho thấy bữa đó vẫn còn lạnh và địa điểm hiking cũng ở trên núi cao thì chắc còn lạnh hơn. Nhưng không sao, mùa đông đã qua, cái lạnh lẽo còn vương lại cũng không quá tệ để mọi người dặn nhau ở nhà.
Một ngày ảm đạm,
Ảm đạm thiệt, mà thời tiết ảm đạm từ 3 ngày trước rồi, sáng nay lại còn mưa rơi lất phất, nhiệt độ tại thành phố mình ở thì tầm khoảng 4,5 độ C gì đó. Nên sáng dậy mình phải tính toán coi ăn mặc như thế nào để không bị lạnh khi leo núi, nhưng cũng sẽ không bị nực khi cơ thể nóng lên dọc đường leo. Cơn mưa dai dẳng và diễn ra trên diện rộng, vì từ nhà mình tới chỗ leo núi cũng 2 tiếng lái xe thì mưa toàn bộ đường đi.
Nói vậy thôi chứ cái tiết trời cũng không làm suy giảm đi sự háo hức được ra ngoài, và hoà mình vào thiên nhiên của mình. Ở cái xứ này, mùa đông kéo dài tầm 6 tháng, khiến mọi hoạt động ngoài trời bị gián đoạn. Và cũng dễ làm người ta bị trầm cảm ơn. Nên chỉ cần nhiệt ấm lên là mọi người sẽ kéo nhau ra ngoài. Tận hưởng thiên nhiên.
Mình đã nghe đâu đó câu nói đại loại: “khi bạn già đi, bạn sẽ sống bằng kí ức của ngày trẻ”, thật vậy, những năm qua, mình thường nghĩ về những chuyến đi ngày trước, khi mà mình còn lông bông, chạy đi khám phá chỗ này chỗ kia. Hôm nay lái xe chạy trên con đường đến hồ Ranson’s, trời thi u ám, mưa lất phất, một bên là vách núi rừng thông, tới một đoạn bên kia là hồ nước xanh lục, mình nhớ đến đến đoạn đường ở khúc Lăng Cô, Bạch Mã khi mới đi hết đèn Hải Vân, tiến vào địa phận Huế. Lần đầu tiên mình phượt qua khúc đường đó là mùa xuân năm 2012, một chuyến phượt xe máy độc hành từ Sài Gòn ra Huế, khởi hành ngày mùng 3 tết. Đó, 12 năm trôi qua rồi đó.
Hồ Ranson mà tụi mình leo là thuộc địa phận Kananaskis, tỉnh Alberta. Điểm xuất phát của cung đường này là từ hồ thượng Kananaskis (Upper Kananaskis Lake), ngay bãi đậu xe. Được đánh giá là cung đường dễ, cả lên và xuống chưa tới 10 km. Sẽ dễ đi hơn vào mùa hè, nhưng lúc này tụi mình đi thì cung đường vẫn còn băng tuyết nhiều nên có phần trơn trượt, khó đi hơn. Thêm nữa là nhiều đoạn độ dốc cũng lớn nên tăng thêm phần khó nhọc nếu bạn ít đi hiking.
Tới bãi đậu xe, có lẽ vì thời tiết không đẹp nên hôm nay không có nhiều xe ở đây lắm, cho thấy không có nhiều người tới đây leo núi hay tham quan. Từ chỗ đậu xe là các bạn có thể nhìn thây được hồ thượng Kananaskis rồi, vì còn lạnh nên nhìn không được lung linh lắm, mặt nước vẫn đóng băng, phía bên kia bờ hồ, đối diện với chỗ bạn đứng tầm nhìn sẽ bị chặn lại bởi một dãy núi cao sừng sững. Vì là núi đá, nên không có nhiều cây, chỉ có rải rác những rặng cây họ nhà thông phía dưới dưới chân núi. Lúc này trời vẫn còn nhiều mây mù che khuất phần ngọn của những đỉnh núi.
Đường đến hồ Rawson không suôn sẻ
Như đã nói ở trên, đường còn nhiều tuyết nên việc leo núi khó hơn một xíu, mọi người phải cẩn thận bước chân đễ không bị trượt té, nhất là những đoạn dốc. Vì ở đây cao hơn thành phố chỗ mình sống, mưa cũng chuyển thành những hạt tuyết nhẹ lúc bọn mình bắt đầu cuộc leo núi.
Vừa đi được tầm 50 mét thì mình sực nhớ ra và hỏi mọi người: “ủa, có đem theo snack chưa?”. Mọi người mới nhận ra là chưa, có bạn còn hỏi người lại là có cần không. Cần chứ mọi người, đi leo núi chứ đâu phải đi dạo chơi. Mình vẫn còn cái ký ức đói khát giữa rừng già ở Miri hay Sapa năm ấy. Không đùa được đâu, đói thì còn đỡ, tuột đường là mệt đó.
Dọc đường mình cũng gặp thêm nhiều nhóm khác tới leo núi, thường thì mọi người sẽ chào nhau khi gặp trên đường. Cách điểm khởi hành không xa, sẽ tới một cây cầu bắc qua con suối được được thành dòng từ ngọn thác bên cạnh. Con suối này sau đó chảy vào hồ lớn không xa đó.
Trong nhóm có nhiều bạn có vẻ không đi hike nhiều nên bọn mình di chuyển cũng hơi chậm và phải dừng nghỉ nhiều. Trong thời gian này cũng có nhiều nhóm xuất phát sau vượt qua bọn mình, thậm chí có nhiều nhóm đã quay về khi bọn mình gần tới đích. Dọc đường đi mình là người dẫn đầu, lúc nào mình cũng nói với mọi người là sắp tới rồi, để kích động họ tiếp tục, trong khi mình check bản đồ thì chỉ mới đi được 3/4 quãng dường. Ấy vậy mà họ tin thiệt và cứ tiếp tục đi (xin lỗi mọi người haha). Đôi lúc, có vài bạn đòi dừng lại nghỉ thì mình nói “lên trên này xíu có chỗ nghỉ nè”, thật ra là không có chỗ nghĩ nào trong ý định của mình cả :D.
Một hồi sau mình xuất phát đi trước, vì cảm giác dừng nghỉ nhiều quá khiến mình chùng hơn, cùng với đó là cơ thể sẽ bị lạnh đi. Việc di chuyển liên tục khi chưa quá mệt cũng sẽ giữ ấm cho cơ thể.
Đi được một đoạn xa, không còn ai phía trước và sau mình, mình đã để lại một dấu hiệu trên tuyết cho nhóm của mình phía sau. Định làm cho vui thôi không nghĩ là họ nhìn thấy được, vậy mà họ cũng thấy.
Bước chân tới hồ Rawson
Sau khoảng 2 tiếng mình cũng đã đi tới đích, đó là hồ Rawson, mình cũng không mong đợi sẽ thấy cảnh hồ đẹp, vì biết chắc còn đóng băng. Nhưng cảnh núi tuyết hùng vĩ cũng đủ làm choáng ngợp lòng người rồi. Không có quá nhiều màu sắc ở đây vào thời điểm này, chỉ có màu trắng của băng tuyết, màu đen của núi đá và xanh thẫm của những rặng cây lá kim. Giả sử nếu quay lại vào mùa hè thì chắc hẳn sẽ lung linh hơn nhiều vì có đủ màu sắc từ núi non, cây cối và mặt hồ.
Sau khi ngắm cảnh, chụp hình xong thì cả bọn kéo nhau đi về và dự tính là sẽ chạy xe tới một địa điểm cách hồ thưởng Kananaskis tầm 30 phút để làm BBQ. Ban đầu, mọi người nghĩ sẽ mất tầm 1 tiếng để xuống tới bãi đậu xe, nhưng mà sự thật thì không đơn giản vậy. Mình vĩ đã quen đi hiking với liều mạng hơn nên lúc xuống cũng nhanh hơn, những đoạn dốc và còn băng thì mình sẽ trượt xuống, cố gắng giữ thăng bằng, hoặc ngồi bệt xuống trượt luôn cũng được. Chứ đi bộ sẽ khó giữ thăng bằng và mệt hơn. Những bạn khác thì chọn cách đi bộ từ từ và cẩn thận. Nên khi mình tới bãi xe, đã ngồi trong xe đợi hơn 30 phút mọi người mới tập hợp đông đủ. Trong lúc mình ngồi chờ thì trời đã kịp mưa một trận lớn, may mắn sau đó mưa tạnh và nắng lên.
BBQ cuối ngày ở hồ thượng Kananaskis
Lúc này, mọi người cũng đói và mệt rồi nên quyết định là làm BBQ tại chỗ luôn. Bên cạnh bờ hồ có những cái bàn và firepit để người ta nhóm lửa, nên rất thuận tiện. Từ trong xe nhìn ra đã thấy cảnh đẹp hùng vĩ khi nắng lên, nên trong lòng cảm thấy phấn khích khi làm BBQ tại đây.
Buổi ăn cũng không êm đềm cho lắm, khi mà thời tiết ở đây thay đổi liên tục. Nắng được một lúc thì mây kéo tới che khuất mặt trời, không khí trở nên lạnh hơn, lại thêm gió thổi khiến mọi người thấy rét buốt. Một hồi nữa thì mưa đá kéo tới, chỉ là những hạt đá nhỏ li ti nên cũng không nguy hiểm gì. Cả bọn bung cây dù duy nhất ra và túm tụm lại tránh cho bị ướt. Gió vẫn thổi lồng lộng. Một lúc sau thì mưa lại tạnh và mặt trơi ló dạng, nắng ấm lại bao phủ cảnh quan.
Khu vực tụi mình nướng đồ cũng có vài nhóm khác bày biện ăn uống nấu nướng sau chuyến leo núi. Bên cạnh đó còn có những chú sóc chuột rất dễ thương từ những cái hang nhỏ gần đó leo lên kiếm ăn. Có vẻ tụi nó đánh hơi được mùi đồ ăn mà con người đem tới nên cứ mon men lại gần. Bọn mình cũng thi thoảng quăng cho bọn chúng vài miếng rau, hay trái cây, dù biết là việc cho động vât hoang dã ăn như vậy không được khuyến khích lắm. Nhưng tụi nó dễ thương quá trời.
đôi giày bị ướt nên mình hong cho khô
Ăn uống no nê xong thì cũng là lúc trời chuyển mưa nhẹ, gió lạnh lại thổi, cả bọn quyết định dọn dẹp để ra về. Kết thúc một ngày dã ngoại vui vẻ. Một mở đầu cho mùa hè năng động. Dự định hè này mình sẽ tiếp tục đi chơi, khám phá nhiều hơn, những buổi cắm trại và leo núi cũng có trong kế hoạch. Mình cũng sẽ cố gắng viết bài nhiều hơn cho mọi người đọc 😀
hồ thượng Kananaskis: là mình tự dịch ra từ Kananaskis Upper lake
chứ không phải tên gọi chính thức trong tiếng Việt
Viết hay hén !! Mà thời tiết có vẻ rất lạnh