Thăm khu bảo tồn Gấu
Hôm sau khi đã gặp lại nhóm của Rob, bọn tôi rủ nhau đi tham quan Thác Kuang Si. Là thác nước đẹp, với màu nước xanh ngọc lạ mắt, nằm cách trung tâm Luang Prabang gần 30 km về hướng Nam. Ở khu vực cổng vào của thác có nhiều hàng quán, bọn tôi ngồi ăn trước khi vào tham quan. Sau đó, trên đường vào thác, bọn tôi còn đi qua một khu vực bảo tồn gấu, với nhiều chú gấu rất dễ thương đang chơi đùa với nhau, một số thì nằm ngủ trong tư thế ngộ nghĩnh. Trong một góc nhỏ, có treo một tấm bảng có hình các loài gấu trong hoạt hình. Tôi đã bật cười khi thấy có hình và tên của Bear Grill trong bảng đó :D. Dành cho các bạn không biết thì Bear Grill là một anh chàng chuyên dạy kỹ năng sinh tồn trong tự nhiên, có hẳn một chương trình của ảnh trên kênh Discovery.
Đọc thêm bài trước về Luang Prabang: Luang Prabang cổ kính, hoàng hôn trên sông Mekong êm đềm
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thác Kuang Si
Thác Kuang Si bao gồm nhiều tầng, có nhiều khu vực tạo thành các hồ nước rộng để du khách có thể lao mình xuống tắm. Có nơi, du khách có thể đứng trên một thân cây để nhảy xuống hồ, rất thú vị. Để đi từ dưới chân thác đến thượng nguồn thì là cả một quãng dài và cao. Phần thác chính có phần trên nhỏ và to dần xuống phía đáy, gồm nhiều tầng và 2 bên là những lùm cây xanh che phủ. Ở đây có một cây cầu bắc ngang qua dòng chảy dưới chân thác để các bạn có thể đứng ngắm cũng như chụp ảnh một cách trực diện với nó.
2 bên thác chính cũng có lối đi để bạn đi lên đỉnh thác này. Tôi khuyên các bạn nên chọn lối đi phía bên tay trái (khi bạn đứng đối diện thác) vì tôi đã đi con đường này, dễ đi hơn nhiều so với lối đi bên tay phải, mà các bạn tôi đã đi. Sau một đoạn cầu thang cao chót vót, sẽ là đường đất hơi lầy lội một xíu, để đủ để các bạn mệt. Khác với sự dữ dội của dòng chảy nơi thác chính, trên này khá bình lặng với nhiều câu cối trên nền đất bằng phẳng, có những dãy bàn ghế để du khách ngồi nghỉ ngơi. Ngồi nghỉ một hồi tôi thấy nhóm bạn của mình đã lên tới nơi từ lối đi phía bên kia, người lấm lem bùn và trông phờ phạc. Họ hỏi tôi xem lối đi bên tay trái thế nào, có khó đi không, tôi nói cũng hơi hơi thôi. Nhưng nhìn người tôi thì họ cũng hiểu rõ là dễ hơn so với lối họ vừa đi rồi. Lisa bảo tôi là cô còn bị ngã vì đường trơn trượt bùn lầy.
Trượt chân ở thác
Trên đường đi xuống, bọn tôi dừng lại ở lưng chừng cầu thang vì thấy có một lối nhỏ dẫn vào phần giữa tầng thác chính. Bọn tôi men theo đó đi vào và cũng gặp vài người khác đang ở đây chụp hình. Nếu các bạn có dịp tới đây thì nên cẩn thận bước chân của mình. Nơi đây hình thành các hồ nước nhỏ nhỏ với viền đá nhô lên khá trơn trượt. Tôi bước ra phía ngoài cùng của bờ đã để nhìn xuống phía dưới chân ngọn thác, nước chảy khá mạnh. Một hồi nhìn vào phía trong , thấy dòng nước chảy từ trên cao xuống, tạo thành một tấm rèm cho hốc đá phía trong. Tôi nhảy mạnh để vượt qua làn nước và cố gắng đứng lên viền đá phía dưới. Nhưng do mặt đá trơn trượt nên tôi đã bị rơi tõm xuống nước. Mà tôi lại không biết bơi rành lắm. Lúc đầu khi chìm tới ngực, tôi nghĩ, à chắc chỉ nhiêu đây rồi. Nhưng rồi tôi nhanh chóng chìm hằn trong nước. May sao giữa được bình tĩnh, tôi vứt gậy chụp hình đang cầm trên tay ra. Và với tay bám vào viền đa kéo người trồi lên. Lồm ngồm bò lên bờ đá đi ra ngoài. Tim vẫn còn đập thình thịch và người run lẩy bẩy. Xuýt nữa thì kết thúc hành trình tại nơi đất khách rồi. Mấy người bạn của tôi vừa quay lại thấy tôi thì nói là vừa thấy mình ở đó mà quay lại đã chẳng thấy đâu, thì ra là bị chìm xuống nước. Rất may là tôi đã vượt qua.
Quay lại tắm thác
Trên đường quay lại phía hạ nguồn của thác để tắm, bọn tôi thấy một đoàn các chú tiểu đang từ trên thác đi xuống, men theo các vách đá trơn trượt. Bọn tôi đứng lại nhìn ngắm họ cho tới khi họ qua hẳn rồi tiếp tục đi xuống. Dưới Hạ nguồn lúc này đông đúc các du khách đang tắm trong các hồ cũng như đứng phía trên bờ. Bọn tôi chọn cái hồ có thân cây chìa ra để nhảy xuống vì nơi đây là thú vị nhất để tắm. Rob và Emily đi ra và nhảy xuống trước, tiếp đến là Lisa và tôi, cả 2 đều không biết bơi. Lisa đứng lóng ngóng không dám nhảy, dù ở dưới đã có Rob đỡ. Một hồi tôi quyết định đẩy Lisa về phía trước, cô nàng la lên và rơi tõm xuống nước. Rob đã đỡ được cô ấy. Tới lượt tôi, Rob cũng đã sẵn sàng để bắt lấy, nhưng cũng chẳng làm tôi can đảm thêm bao nhiêu. Vẫn cứ sợ sợ, đứng một hồi thì mới lấy đủ dũng khí và quyết định nhảy xuống. Nước hồ lạnh ngắt, tôi bì bõm vào chỗ nước nông rồi đứng lên đi về phía bờ hồ.
Câu chuyện ở quán ăn
Trong những ngày ở Luang Prabang, tôi thường xuyên ghé một quán bún gần chỗ ở để ăn. Cô bán hàng chắc cũng đã ngoài 50, gương mặt phúc hậu, luôn cười khi thấy tôi. Khi biết được tôi đến từ Việt Nam, cô đã rất vui, và sử dụng lại vốn tiếng Việt còn sót lại trong chí nhớ để nói chuyện với tôi. Cô từng du học ở Việt Nam, tại Sơn La về ngành Y tế. Sau một thời gian làm việc trong bệnh viện nào đó ở Lào, thì ba mẹ vì không muốn cô đi xa nên cô đã bỏ việc và về nhà, mở hàng bún này.
Một buổi trưa nọ, một ông khách quen của quán, người phương Tây, đi bộ ra từ con hẻm nhỏ gần đó vào. Gọi một món ăn quen thuộc. Tôi bắt chuyện và biết ông là người Đức, đã sống ở Lào hơn mười năm, công việc của ông là chiếu các tập phim đen trắng về Lào những ngày xa xưa tại các nhà hàng, quán cafe, khách sạn,… ở Luang Prabang. Tôi hỏi về rừng và muôn thú, câu trả lời là rừng ở Lào hiện tại đã bị giảm nhiều do khai thác lậu, và nhiều nhất là do người Việt Nam và Thái. Bên cạnh đó hổ cũng không còn bao nhiêu, tê giác thì hoàn toàn biến mất. Là xứ sở triệu voi, nhưng hiện tại không còn bao nhiêu con. Mỗi năm một con voi được sinh ra thì chết đi hai con, vì người ta sử dụng voi trong việc khai thác gỗ khá nhiều. Bắt nó làm việc nặng nhọc và liên tục, và rồi chết, nhưng người ta chỉ cần bỏ ra một số tiền bằng tiền bán một cây gỗ là có thể mua được một con voi khác. Tôi đã rất ngạc nhiên vì giá voi khá rẻ. Ông khẳng định, rất rẻ.
Đó, tự nhiên đã bị con người khai thác, và hủy hoại như thế. Từ là nơi cung cấp cho con người sự sống và tài nguyên nhưng giờ đã trở thành nạn nhân của con người bởi lòng tham vô đáy của họ. Lào đã đóng cửa rừng, nhưng cũng không thể ngăn chặn được nạn lâm tặc một cách triệt để… ngày qua ngày, trong lòng rừng rậm xanh thẳm kia, những gốc cây to lớn, đã đứng vững qua bao nhiêu năm tháng đang bị đốn ngã không thương tiếc. Máu đã chảy từ bên trong màu xanh ấy.
Công nhận là Kuang Si nhìn hùng vĩ thật, đi đúng mùa thì đẹp trơi ơi luôn. Không biết anh Samderlust có đi Tad sae chưa? Tad sae thì không hoành tráng như kuang si nhưng chill hơn, nhẹ nhàng hơn và có nhiều hoạt động hơn á.
Hi Tammy, mình chưa đi Tad sae, cũng mới nghe tới luôn á 😀