HomePhượtĐi bụiCửa Khẩu Chiềng Khương đi Sầm Nứa, Đêm đầy sao tại Bản...

Cửa Khẩu Chiềng Khương đi Sầm Nứa, Đêm đầy sao tại Bản Kor Hing

Theo lời chỉ dẫn của hai anh Phong, từ Sơn La tôi đi Lào bằng cửa khẩu Chiềng Khương là cửa khẩu phụ, thay vì cửa khẩu chính là Lóng Sập, vì đường đi sẽ dễ hơn. Nói dễ hơn là khi so sánh hai đường đi đó với nhau thôi, chứ thật ra đường ở Chiềng Khương cũng khá là khủng, tôi sẽ kể bạn nghe dưới đây.

Rời Sa Pa từ sáng, nhưng cũng tới tối đêm tôi mới tới được thành phố Sơn La, hôm sau, tôi chạy đi kiếm một xã nhỏ nằm sâu trong vùng sâu trong một huyện ở Sơn La để trao phần tiền mà một thằng bạn đang làm việc bên Nhật gửi tôi để chuyển cho một điểm trường trong đó. Tôi đi theo Google Maps, vào một vùng như mê cung những con đường nhỏ, tôi đi mãi đi mãi và rồi bị lạc trong đó không tìm được đúng đường. Thế nên đành tạ lỗi với thằng bạn rằn sẽ gửi tiền cho một đơn vị từ thiện khác khi có dịp. Và đi về hướng cửa khẩu Chiềng Khương.

Cửa Khẩu Chiềng Khương

Là một cửa khẩu nhỏ, chỉ có 2 căn nhà nằm bên đường là cơ quan cửa khẩu, trông khác hẳn về sự bề thế và quy mô so với cửa khấu Mộc Bài mà tôi từng tới lúc đi Campuchia. Lơ ngớ, không biết gì nên tôi chạy xe thằng vào trong và dừng phía trước căn nhà đó. Rồi bước vào trong để làm thủ tục. Tôi xuất trình passport và giấy tờ xe vì tôi muốn đem xe qua Lào luôn. Trong hai căn nhà này thì một căn là để làm thủ tục cho người, một căn làm thủ tục cho xe. Anh nhân viên ở đây hỏi tôi có gì trong balo, nhưng cũng không mở ra kiểm tra. Và bên cạnh đó bạn cũng không được đem quá 3 nghìn USD khi qua khỏi cửa khẩu. Nhưng mà tôi làm gì có số tiền lớn như vậy chứ =)). Anh biên phòng ở đây còn nói với tôi là không được chạy xe qua khỏi cái vạch sơn  ở phía trước đồn, ở bên này là Việt Nam nên anh châm trước cho, chứ nếu qua phía bên Lào thì phải dẫn bộ qua vạch nếu không sẽ bị phạt. Thế nên các bạn lưu ý khi đến các cửa khẩu phụ nhé, thấy Barrier hay vạch sơn trước đồn thì dắt xe vào.

Phượt Bụi Lào

Tôi ghé đến chụp hình với cột mốc biên giới Việt- Lào ở Chiềng Khương một lúc rồi mới tiếp tục. Qua tới bên đồn biên phòng của Lào, tôi xuống xe ngay trước vạch và dắt bộ vào, để xe gọn gàng trong khu vực cho phép. Bạn không cần phải lo lắng về vấn đề ngôn ngữ vì anh biên phòng bên này cũng biết nói tiếng Việt luôn, làm thủ tục nhập cảnh, nhập xe vào địa phận Lào. Anh biên phòng bên Lào này cũng dễ thương và nói chuyện nhỏ nhẹ. Tổng chi phí cho thủ tục của người và xe ở hai bên cửa khẩu là tầm 100 nghìn VNĐ. Xin lỗi vì tôi cũng chẳng nhớ chi phí cụ thể, và chi phí trên là nếu bạn đi xe chính chủ nhé, còn nếu đi xe không chính chủ thì có thể mất thêm phí “bôi trơn”.

Sau này, tôi mới biết là đa phần cán bộ ở bên Lào đều biết Tiếng Việt, vì muốn làm quan bên này phải du học ở Việt Nam :D. Xem ra cũng khá hãnh diện cho nước nhà nhỉ :D.

Đi Sầm Nứa, lạ lẫm nơi đất khách

Qua khỏi cửa khẩu, tôi dùng Google Maps để tìm được đi đến Sầm Nứa, đây là đường quốc lộ, nhưng mà cứ như đường làng của Việt Nam ấy. Đường đất, lởm chởm, đôi lúc lầy lội, đôi lúc rải toàn đá xanh. Đoạn mới qua khỏi cửa khấu, bên đường có một bản nhỏ, thấy mọi người cứ nhìn nhìn mình với ánh mắt lạ lẫm, khiến tôi cũng có chút e dè. Đi một đoạn xa hơn, lại môt bản khác, tự dưng có một người đàn ông, mặc đồ bình thường, đeo nguyên khẩu súng AK sau lưng đi bộ bên hướng đối diện, làm tôi sợ vã cả mồ hôi, cố găng giữ bình tĩnh chạy qua, rồi cứ liên tục nhìn vào kính chiếu hậu để xem coi ông ta có hành động gì gây nguy hại tới mình không… Cho tới khi bóng dáng của người đàn ông đó đã khuất, tôi mới yên tâm chạy tiếp.

Phượt Bụi Lào

Phía bên Việt Nam hồi sáng đi vẫn còn lành lạnh, nhưng qua tới bên này thì đã nóng lắm rồi, nắng khá gắt vào chiều hôm đó. Sẵn còn vài bộ đồ vần còn ẩm ướt  sau khi giặt tối qua, tôi dắt vào dây thun ràng balo phía sau và chạy xe cho khô đồ. Khi bạn đi qua các làng nhỏ, sẽ có bảng tên của làng, và bắt đầu bằng chữ “BAN” thì đó chính là chữ bản ở bên mình. Không san sát nhau, và đông đúc như Việt Nam, các bản nhỏ xuất hiện rải rác trên đường ở Bắc Lào, nằm xa xa nhau. Các bản cũng không đông đúc lắm, nhà trong bản đa phần là nhà sàn, và để chi tiết hơn nhà sàn bên này sẽ giống kiểu nhà sàn của dân tộc Thái ơ Tây Bắc Việt Nam. được thiết kế và trang trí đẹp. Nhưng đừng tưởng nhà sàn là bèo nhe. dưới các sàn nhà, là xe hơi đó, có những nhà còn có tới 2 chiếc cơ. Đa phần là xe bán tái, có lẽ vì đó là lựa chọn tốt nhất cho địa hình đồi núi nơi này.

Các nhà sàn bên này được tô vẽ bằng nhiều màu sắc khác nhau, trông rất đẹp chứ không đơn điệu tí nào, chạy xe đường dài, nhìn ngắm những ngôi nhà đầy màu sắc hai bên đường cũng đủ làm trong lòng cảm thấy tươi vui phần nào. Các bản nhỏ yên bình nằm bên núi rừng, những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa với nhau, cuộc sống nơi đây gắn liền với tự nhiên, nhiều đứa trẻ đeo trên cổ những chiếc ná thun để bắn chim. Làm tôi nhớ tới những ngày thơ ấu, cũng thường cầm cầm ná đi vòng khắp xóm để bắn chim. Nhưng thú thật là tôi chả có cái tài thiện xạ xíu nào. Suốt những năm tháng ấu thơ, tôi chỉ ăn may bắn rơi  được một con chim thôi…

Phượt Bụi Lào

Chơi vơi giữa sầm nứa

Cái lần tôi tới Sầm Nứa này,mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy man mác  vì mình đã quá lầy như thế. Vì sao lầy ư? Tại tôi chẳng tìm hiểu thông tin gì về Lào trước khi tới cả. Tôi chỉ nghe cậu bạn Eddie mà tôi có nói tới trong chuyến đi Cát Bà ấy, là tới Lào thì cứ đi Sầm Nứa với Luang Prabang thôi, nếu kiểu đi bụi khám phá. Tôi cũng nghe theo, nhưng khi tới Sầm Nứa, tôi chạy vòng vòng thị trấn, nhưng chẳng thấy gì thú vị cả. Tôi bàng hoàng, chết rồi, chơi gì ở đây đây? Tôi lấy điện thoại, gắn sim 3G của Lào được anh Phong cho từ bên Việt Nam, cũng phải chật vật một hồi  mới đăng ký 3G được, mạng Unitel ở đây là của Viettel nên gọi lên tổng đài thì có người Việt hướng dẫn. Khi có 3G rồi thì tôi tìm kiếm trên Google để xem có gì chơi ở Sầm Nứa không. Tôi chẳng thấy gì thú vị cả… Nấn ná một hồi, sợ trời tối, tôi lên đường đi tiếp, mà tôi cũng chẳng nhớ là lúc đó mình định đi tới đâu nữa, vì cả Phonsavan hay Luang Prabang đều rất xa từ đây…

Phượt Bụi Lào

Thật ra thì trước khi qua đây, tôi có lên Couchsurfing liên hệ với một anh Tây đang sinh sống làm việc tại Sầm Nứa để xin ở nhờ, vì Eddie bảo hắn cũng ở chõ anh ấy và anh này dẫn hắn đi chơi đây đó, vào các bản dân tộc để tìm hiểu văn hóa, lễ hội, rất thú vị. Nhưng dịp tôi qua thì anh này lại có việc đi Thái Lan nên không thể hỗ trợ tôi được.

Chạy ra khỏi trung tâm Sầm Nứa không bao lâu thì tôi thấy một công trình sây dựng sân bay bị bỏ hoang khi chưa hoàn thiện, trên tấm bảng thông tin công trình thì thấy sân bay được xây dựng dựa trên sự hợp tác giữa chính quyền sở tại và tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai của Việt Nam.

Cô đơn đường dài

 Về phần sau, thì đường đi đã đẹp hơn, nhưng lại bắt đầu vòng vèo hơn vì toàn bộ là đường đèo với những khúc cua liên tục.  Có lẽ nơi đây mới trải qua một cơn bão lớn, vì đường đi tôi thấy rất nhiều cây bị cong rạp xuống, hoặc là bị gãy chắn ra nửa đường, bên cạnh đó cũng có nhiều chỗ những đường dây điện bị đứt do cây ngã vào. Do lạ đường và địa hình khó nên tôi không thể chạy với tốc độ nhanh được.  Trời về chiều lại thêm tối hơn khi che phủ hai bên đường là vách núi và những cây rừng rập rạp. Không có chiếc xe máy nào đồng hành, lâu lâu mới xuất hiện vài chiếc xe hơi chạy vèo vèo xuôi ngược, làm tôi cảm thấy cô đơn dễ sợ.

Phượt Bụi Lào

Đêm đầy sao ở Bản Kor Hing

 Tôi còn nhớ lúc đó khoảng hơn 5 giờ chiều rồi, trời đã chạng vạng trong ánh vàng. Bụng cũng đã đói,  vừa lúc tới một bản nhỏ ngay ngã 3 đường, sau này tôi mới biết đó là bản Kor Hing, và ngã 3 này, một hướng di Phonsavan, một hướng đi Luang Prabang. Tôi nghĩ, rồi, chắc là sẽ xin ngủ nhà dân ở đây thôi… Tôi ghé vào tiệm tạp hóa bên đường, mua miếng bánh để ăn. Sau đó tôi hỏi thăm một người đàn ông đứng bên đường để tìm chỗ ngủ. Do bất đồng ngôn ngữ, nên tôi chỉ ra hiệu bằng cách chắp hai bàn tay lại và áp vào má, nghiêng đầu qua một bên như đứa bé đi ngủ. Người đàn ông đó hỏi lại: “SLEEP?”, và đó gần như là từ tiếng Anh duy nhất anh ta biết. Tôi gật đầu lia lịa, và anh ta chỉ về ngôi nhà nho nhỏ phía đối diện, tầng dưới được  xây bằng gạch, tầng trên thì dựng bằng gỗ, và không hề có bất kì một biển hiệu nào cho thấy đó là nhà nghỉ cả…..

Phượt Bụi Lào
Nhà nghỉ mà tôi ngủ lại ở Kor Hing, hình được chụp vào sáng hôm sau

Tôi chạy xe qua đó, một nhóm người tụ tập lại hỏi han gì đó mà tôi không thể nào hiểu và dĩ nhiên họ cũng chẳng thể hiểu tôi nói gì. Tôi ra hiệu hỏi bao nhiêu tiền, rồi phải cầm mấy tờ tiền ra thì họ mới hiểu, một cô gái đưa ra 5 ngón tay, ý là 50 ngàn Kip. Tôi đưa lại 4 ngón tay để trả giá, nhưng cô gái lắc đầu, có lẽ là không biết được hay không, rồi qua ra chỉ về một bà cụ. Cụ này mới chính là chủ của cái nhà nghỉ này, tiến lại phía tôi, hỏi han vài câu bằng tiếng Lào, tôi tiếp tục giơ 4 ngón tay ra. Cụ gật đầu đồng ý và dẫn tôi đi lên lầu xem phòng.

Trên này có tổng cộng 4 phòng bằng gỗ, mỗi phòng chỉ rộng chắc tầm  10 mét vuông, kê 2 cái giường nhỏ xíu chỉ vừa đủ một người nằm…. Thấy vậy, tôi tiếp tục giơ 3 ngón tay lên để trả giá, cụ trầm ngâm một hồi rồi gật đầu, thế là tôi đưa cụ 30 nghìn Kip và đem đồ vào phòng.

Phòng không có điện, nằm nghỉ một hồi rồi thì tôi đi ra ngoài kiếm gì ăn, cả bản này  đều chìm trong bóng tối và lập lòe những ánh đèn cầy. Thật ra thì ở Lào, điện vẫn chưa phủ cả nước. Nhưng ở đây không có điện là do hậu quả của cơn bão vừa rồi đã làm hư hại đến hệ thống dây điện. Bước vào tiệm tạp hóa phía trước nhà nghỉ, với đèn pin trên tay, tôi tìm xem trên quầy có gì để ăn không, nhưng đa phần chỉ là bánh kẹo. Tôi chọn một ly mì ăn liền, li mỳ được sản xuất ở Thái Lan, ăn khá ngon và có giá 5 nghìn Kip. cũng vừa đủ cho một buổi tối phương xa. Đa phần các loại hàng hóa ở Lào là nhập khẩu từ Việt Nam, Thái Lan, nên có giá khá cao.

Phượt Bụi Lào

Ăn xong, tôi bước ra phía trước ngồi, nhìn lên bầu trời đầy sao, cảnh tượng đẹp kinh khủng, khi bầu trời của bạn không bị ô nhiễm bởi ánh sáng đô thị, tất cả các ngôi sao trên bầu trời gần như đều được hiện rõ lên trước mắt. Chi chít những đốm sáng trắng lấp lánh trên nền trời đen, không gian xung quanh tĩnh lặng. Khoảnh khắc đó dường tất cả những năm tháng sống trong thành thị của tôi bị xóa mờ, những bon chen bộn bề, những ồn ào xe cộ, những mưu toan, âu lo cuộc sống đều biến mất. Tôi hòa mình vào những gì ở đây, vào sự yên bình, tĩnh lặng, vào thiên nhiên dịu dàng và lấp lánh, vào sự nguyên sơ của cuộc sống nơi bản nhỏ không điện đèn. Tôi cũng cố trao đổi với cô gái bán hàng ở đây một vài câu khi cả hai ngồi phía trước tiệm, nhưng cũng chẳng thể hiểu được nhau nên chỉ biết cười cười cho qua chuyện và tiếp tục nhìn vào màn đêm tĩnh mịch.

Gặp bạn mới lúc nửa đêm

Gần nửa đêm, khi tôi đang nằm nghe nhạc trong buồng, tôi nghe có tiếng xe, tiếng nói chuyên phía dưới nhà, rồi thì họ di chuyển lên trên lầu, tôi đoán là có một vài dân bụi nữa tới đây tá túc. Tôi bước ra cửa và bắt chuyện với họ, một đôi nam nữ phương Tây và một cô gái mà tôi đoán là người châu Á. Khi hỏi thì tôi biết được rằng hai người đó là người Mỹ, khi biết tôi là người Việt Nam, có bé kia đã reo lên, tôi cũng hết sức ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được một người đồng hương Việt Nam giữa chốn hiu quạnh này.

Tôi dẫn họ ra tiệm tạp hóa gần đó, lúc học đang chuẩn bị đóng cửa, mua bánh để ăn đỡ đói chứ giờ này cũng không còn gì khác để ăn, mì gói thì cũng không có nước nóng. Bọn tôi trò chuyện thêm một hồi nữa trước khi đi ngủ. Hôm sau tôi cùng bọn họ đi Phonsavan.

Samderlust
Samderlust
Là một người yêu thích du lịch bụi, sẽ cảm thấy khó chịu khi cứ mãi ngồi yên một chỗ. Tôi luôn lang thang bất cứ khi nào có thể. Và tôi viết ra những trải nghiệm của mình. Để ghi nhớ lại những năm tháng của tuổi trẻ.
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular