Cái rét dường như lên tới đỉnh điểm trong đêm nay, gió rít liên hồi không dứt. Chạy xe ngoài đường mà cóng hết cả hai tay. Đến độ chừng như không thể co vào hay duỗi ra được.
Tôi tới Giảng cafe trong một đêm như thế, cái đêm mà khí lạnh luồn lách trên mọi con phố. Vào trong quán, không khí ấm hơn hẳn, quán đông khách và rộn ra tiếng cười nói. Bọn tôi, tôi với 2 bà chị, bước lên phía trên lầu, ngồi quanh một chiếc bàn vuông, nhỏ, cũ kĩ.
Có lẽ nhìn mặt nhau mãi cũng chán, cả bọn chẳng nói với nhau mấy lời. Chỉ nhấp nháp đồ uống, cắn hạt hướng dương, rồi buông vài lời đâm chọt nhau và nhìn xung quanh. Cạnh bàn tôi ngồi, về phía bên trái, sát tường, một cặp trung niên đang ngồi đối diện nhau. Mỗi người một cái điện thoại, họ nhìn chăm chú, lâu lâu lại lướt ngón cái trên màn hình, rồi bấm bấm cái gì đấy. Người phụ nữ, một tay cầm điện thoại, mắt không chuyển khỏi cái khung chữ nhật nhỏ nhỏ trên bàn tay trái của mình. Tay phải cô, thò vào bọc ni lon trên bàn, và lấy trái bắp đưa lên miệng cạp rộp rộp ngon lành. Dĩ nhiên, khi tất cả các hành động đó diễn ra, mắt cô vẫn không dịch khỏi cái vùng chữ nhật đó.
Bây giờ, các bạn quay qua phải một xíu, một cặp nam thanh nữ tú ngồi tựa lưng vào tường, giữa họ là cái bàn càfe. Cũng như hai cô chú nọ, mắt họ đăm đăm nhìn màn hình, bấm bấm, một tay cứ liên tục đưa hạt hướng dương cắn liên hồi, kêu lách tách. Lâu lâu, họ lại quay sang, nhón người ra giữa bàn, kề mặt sát nhau và chu mỏ ra, hôn nhau thành tiếng, hệt như cái tiếng của lũ chuột chút chít gọi nhau đi ăn đêm. Cứ như là họ chat với nhau trên điện thoại để khỏi mỏi mồm,… rồi thì:
– Ê, hôn không?
– Đông người, ngại lắm.
– Ngại đách, quay qua!
….. chụt, chụt….
Cứ thế, xong họ lại tiếp tục cúi xuống, bấm điện thoại, để dành sức mỏ mà hôn nhau.
Tôi tới Giảng cafe trong một đêm như thế, cái đêm mà khí lạnh luồn lách trên mọi con phố. Vào trong quán, không khí ấm hơn hẳn, quán đông khách và rộn ra tiếng cười nói. Bọn tôi, tôi với 2 bà chị, bước lên phía trên lầu, ngồi quanh một chiếc bàn vuông, nhỏ, cũ kĩ.
Có lẽ nhìn mặt nhau mãi cũng chán, cả bọn chẳng nói với nhau mấy lời. Chỉ nhấp nháp đồ uống, cắn hạt hướng dương, rồi buông vài lời đâm chọt nhau và nhìn xung quanh. Cạnh bàn tôi ngồi, về phía bên trái, sát tường, một cặp trung niên đang ngồi đối diện nhau. Mỗi người một cái điện thoại, họ nhìn chăm chú, lâu lâu lại lướt ngón cái trên màn hình, rồi bấm bấm cái gì đấy. Người phụ nữ, một tay cầm điện thoại, mắt không chuyển khỏi cái khung chữ nhật nhỏ nhỏ trên bàn tay trái của mình. Tay phải cô, thò vào bọc ni lon trên bàn, và lấy trái bắp đưa lên miệng cạp rộp rộp ngon lành. Dĩ nhiên, khi tất cả các hành động đó diễn ra, mắt cô vẫn không dịch khỏi cái vùng chữ nhật đó.
Bây giờ, các bạn quay qua phải một xíu, một cặp nam thanh nữ tú ngồi tựa lưng vào tường, giữa họ là cái bàn càfe. Cũng như hai cô chú nọ, mắt họ đăm đăm nhìn màn hình, bấm bấm, một tay cứ liên tục đưa hạt hướng dương cắn liên hồi, kêu lách tách. Lâu lâu, họ lại quay sang, nhón người ra giữa bàn, kề mặt sát nhau và chu mỏ ra, hôn nhau thành tiếng, hệt như cái tiếng của lũ chuột chút chít gọi nhau đi ăn đêm. Cứ như là họ chat với nhau trên điện thoại để khỏi mỏi mồm,… rồi thì:
– Ê, hôn không?
– Đông người, ngại lắm.
– Ngại đách, quay qua!
….. chụt, chụt….
Cứ thế, xong họ lại tiếp tục cúi xuống, bấm điện thoại, để dành sức mỏ mà hôn nhau.
Hà Nội, 16/12/2015
Giảng Cafe, một tối gió mùa về.
Giảng Cafe, một tối gió mùa về.