HomeTản MạnKhi nào gặp lại?

Khi nào gặp lại?

Trước khi vào bài nghe xíu nhạc cho nó mùi nhe

Rồi, bấm nút play rồi đúng không? Vậy đọc tiếp nhe.

Chuyện là mới đi coi phim Vệ binh dải ngân hà phần 2 về, tựa tiếng Anh là The Guardians of Galaxy Vol. 2 đó. Đầu óc vẫn còn lùng bùng, vì ngu tiếng anh, nghe không nổi… 🙁 Ah, cho các bạn chưa rõ, mình ở Malaysia, nên không có phụ đề tiếng Việt. Và để rõ hơn, bài viết này không phải là để review phim, mà chỉ là một cảm nghĩ về được phóng tác từ một tình tiết nho nhỏ trong phim thôi.
Nguyên cả bộ phim, tôi chỉ nghĩ nhiều đến một đoạn gần cuối, khi chị xanh dương và chị xanh lá, làm hoà, rồi chị xanh dương bỏ đi. Chị xanh lá bảo rằng có thể ở lại cùng mọi người, làm vệ binh. Nhưng chị ấy vẫn quyết định ra đi. Có lẽ vì cuộc sống của cô ấy là ở ngoài kia. Hoặc đơn giản, chi ta không thuộc về nơi này…
Vì tôi không phải fan của Marvel, mà cũng không giỏi nhớ tên, nên thôi gọi vậy cho nó nhanh. Đây là hình ảnh của hai chị em đó 😀

Từ đầu phim, họ gặp lại nhau trong thù hận. Hận đến mức muốn giết nhau. Họ đánh nhau, và rồi tới phút cuối cùng, tưởng chừng như mối thâm thù sẽ được trút bỏ bằng cái chết của một trong hai. Thì họ cũng đã nhận ra được rằng, tận sâu trong lòng mình, chẳng ai muốn người kia chết cả. Sự hận thù đó cũng chỉ là do lòng đố kị với nhau mà ra. Họ đã thôi không còn nuôi giận giữ, họ sát cánh và chiến đấu với nhau. Nhưng rồi cuối cùng, chị xanh dương ấy vẫn quyết định ra đi.
Mà bạn biết đấy, trong Marvel, có biết bao nhiêu vũ trụ. Hay là như trong thực tế, vũ trụ ngoài kia có biết bao nhiêu hành tinh khác nhau. Mặc dù hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm thấy hành tinh nào khác có sự sống. Hoặc cũng có thể, một số tổ chức nào đó đã phát hiện ra, và có khi còn liên hệ được với người ngoài hành tinh rồi nữa cơ. Nhưng vẫn còn nằm trong vòng bí mật thì sao??? Rồi biết đâu, sẽ có ngày đó, khi mà con người tìm thấy được sự sống ngoài trái đất một cách rộng rãi, khi mà sự di chuyển giữa các hành tinh trở nên dễ dàng hơn. Rồi thì, ngày càng nhiều những hành tinh có sự sống được tìm thấy, con người ta, không chỉ đơn giản là di chuyển giữa các nước trên trái đất này nữa. Họ sẽ di chuyển qua lại giữa các hành tinh, giữa các thiên hà, các Ngân Hà, rồi có khi, là những vụ trụ song song thì sao?
Rồi, cho qua điều đó, quay lại với điều mà tôi cảm thấy trong đoạn phim đó, và là cảm hứng để tôi viết bài này chính là lúc chị xanh dương, ngồi trong chiếc phi thuyền nhỏ để rời đi, phía sau cô, chị xanh lá, người chị em của cô đang đứng nhìn. Người chị em mà vừa mới đây thôi, đã xóa bỏ hết hận thù, hết những đố kị với nhau, và cũng là người thân duy nhất còn lại của cô. Nhưng những điều đó, cũng không đủ để giữ cô ở lại. Phải, cô có cuộc sống của riêng mình, cô phải ra đi vì điều đó, để sống cuộc sống của mình.

Ừ, đi thì phải đi rồi đó. Nhưng, khi nào thì gặp lại?

Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, giống như phần điệp khúc của bài hát trên vậy. Will I see you again? Chẳng biết được, đó là câu trả lời của tôi, làm sao tôi biết được chứ? cái đó phải hỏi đạo diễn kìa. Nhưng, bỏ qua ông nội đạo diễn xíu đi. Tôi cũng băn khoăn lắm, vũ trụ bao la thế kia, họ không đi cùng một hướng. Ngày nào sẽ là ngày gặp lại. Cứ cho là họ có phương tiện liên lạc với nhau, giống như chúng ta đang hàng ngày chat qua Facebook, Zalo với những người thân, bạn bè mà đang cách xa nhau hàng trăm, hàng ngàn cây số, hoặc khoảng cách tính bằng những quốc gia, châu lục? Nhưng việc gặp lại nhau khi xa cách quá lớn về không gian như vậy, nghe chừng khó quá.
Mỗi người sinh ra, họ có cuộc sống của riêng mình, khi đủ tuổi, đủ điều kiện, họ tìm thấy cho mình một đường đi. Và nếu đủ can đảm, họ chọn đi những con đường đó, trên chính đôi chân của mình. Rời xa những thứ êm ấm trong quá khứ, từ biệt gia đình, tạm biệt bạn bè, chia tay quê hương, thành phố nơi họ từng gắn bó trong nhiều năm, hay suốt cả thời thơ ấu. Họ rời đi vì những lý tưởng của họ. Hơn hết, là vì cuộc sống của họ.
Cũng không cần phải nói là họ có thành công hay không? Vì sao ư? Vì bạn định đánh giá thành công của họ bằng cái gì, bằng chức vụ họ có được trong một công ty nào đó, à không, trong một văn phòng lạnh ngắt, tứ bề là tường. Hay bằng số tiền họ làm ra được nhờ những thủ thuật nào đó, hay lại là những danh hiệu mà người khác tung hô hô? Tôi không trả lời cho bạn được những câu hỏi đó. Vì đối với tôi, thành công là khi họ chọn được cho mình cuộc sống mà trong đó, họ là chính họ, và họ hạnh phúc vì điều đó.

Tới cuối cùng, tôi vẫn không biết được câu trả lời.

Đáng tiếc, tôi không thể trả lời được câu hỏi mà tôi đã đặt ra, cho chính cái tình tiết của bộ phim này. Bởi vì, tôi vẫn biết, và tôi cũng đã nghe đâu đó những câu chuyện khác, ở trong chính cuộc đời này, trên chính quả cầu màu xanh mà chúng ta đang hàng ngày thực hiện các hoạt động của sự sống. Có những mối quan hệ, mà khi đã tạ từ nhau rồi, thì chẳng biết được khi nào sẽ gặp lại….

Sáng Nguyễn
Sáng Nguyễn
Là một người yêu thích du lịch bụi, sẽ cảm thấy khó chịu khi cứ mãi ngồi yên một chỗ. Tôi luôn lang thang bất cứ khi nào có thể. Và tôi viết ra những trải nghiệm của mình. Để ghi nhớ lại những năm tháng của tuổi trẻ.
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular