HomePhượtĐi bụiĐèo Ô Quý Hồ tới Sa Pa.... Những giờ phút đen tối...

Đèo Ô Quý Hồ tới Sa Pa…. Những giờ phút đen tối của chuyến đi

Bỏ Mù Cang Chải lại sau lưng, lên đường với một cái bụng đói, dọc đường cũng muốn kiếm một chỗ nào đó để ăn, nhưng quả thật là chẳng thấy được gì làm mình muốn vào ăn cả, vì các khu dân cư trên đường thì nhỏ, và tầm giờ này cũng chẳng mấy hàng quán bán. Cho tới khi vào thị trấn Than Uyên thuộc Lai Châu, thì có khá nhiều hàng quán đang bán nơi đây. Ghé vào một quán cơm, phở bên đường. Gọi ra một dĩa cơm rang dưa bò. Lần đầu tiên tôi ăn món này, cơm được rang vừa khô, bò xào với dưa chua thêm vào phía trên dĩa cơm. Khi cô chủ đặt dĩa cơm lên trên bàn thì, trời ơi, lại một phần ăn tổ chảng. Ráng ăn cho hết dĩa cơm, tôi có cảm giác như tôi có thể không cần phải ăn thêm một bữa nào nữa cho tới tối mai vậy.

Tiếp tục, hành trình của mình trên đất Lai Châu. Rời khỏi thị trấn THan Uyên, đường vắng, nhìn xung quanh đâu cũng là núi, xa xa hướng về dãy Hoàng Liên Sơn, mây đen đã phủ kín đầu. Có một đoạn, gió thổi mạnh từ hướng những quả núi xô về phía tôi, phải nắm chắc tay lại lại và chạy chậm để xe không phải ngã qua một bên. Tưởng chừng những ngọn núi kia là những gã khổng lồ với mái tóc màu xám xịt bồng bềnh. Họ đang giận dữ khi tôi cả gan xâm nhập vào lãnh thổ của họ. Thế là họ tung ra những những ngọn gió kia hòng xô ngã tôi và con ngựa sắt của mình. Tôi dừng xe, đá chống, đứng xuống đường và quay mặt về phía họ đầy thách thức. Bạn biết tôi làm gì tiếp theo không?, Tôi kiếm một bụi rậm,và làm giống y như những gì mà Tôn Ngộ Không đã làm khi đứng dưới ngón tay của Phật Tổ. Duy có điều là tôi đã không lãnh chung hậu quả với “ông Khỉ” đó, tôi đã không bị đè phía dưới chân núi Hoàng Liên Sơn, hay là Ngũ Hành Sơn gì cả. Dòng nước vừa thấm hết vào lòng đất, tôi cả gan, lấy điện thoại ra để chụp hình những tên khổng lồ thô lỗ đó, trong sự bất lực của họ. Khi những ngọn gió kia cũng không thể to hơn, để mà có thể thổi bay tôi khỏi vùng đất này.

mu-cang-chai-yen-bai-36

Chẳng mấy chốc mà tôi đã đến được đèo Ô Quy Hồ. Lưng chừng đèo, tức là đang ở trên vai của những gã khổng lồ đó, không khí càng lạnh hơn. Từng đợt mây mù bay tới, làm cho không gian lúc mù lúc tỏ, như một lời cảnh cáo tôi hãy quay đầu lại trước khi quá muộn. Vùng đất phía trước không phải để cho tên oắt như tôi xâm nhập. Nhưng tôi mặc kệ những cảnh báo đó, cùng với con ngựa sắt của mình, tôi lao về phía trước, qua khỏi những khúc quanh co liên tục như để thử thách sức lực của mình. Có những đoạn, vừa qua khỏi khúc ngoặt, những chiếc xe ngược chiều bỗng lao vút về phía chúng tôi, nhưng với sự khéo léo, tôi đã né được hết những đòn hiểm ấy. Tầm quá nửa đèo thì trời lại trở mưa và sương mù đặc quánh, tôi vội xuống xe để chồng thêm áo mưa vào, phần để không phải ướt, phần sẽ giúp cho cái khí lạnh sẽ không xuyên qua các lớp vải trên người.

DCIM100MEDIA

Càng lúc, trời càng mưa, và sương mù càng nặng. Cách Sapa tầm 10 km, khu vực trạm Tôn tôi dừng nghỉ một lúc vì đôi tay đã bị rét buốt vào tận xương, như đông cứng lại. Nơi đây, có nhiều những hàng quán để bán đồ ăn, đồ lưu niệm cho những người khách du lịch. Trời mây mù và mưa, nên không nhiều lắm những gian hàng mở cửa. Nhiều những tiếng mời gọi vang lên. Trong những nơi phát ra âm thanh mời gọi đó, những đốm sáng lập lòe của bếp lửa, của đèn điện mờ mờ ảo ảo sau làn sương. mu-cang-chai-yen-bai-42

Cách Sapa tầm 3km, lưu lượng xe tải trở nên dày đặc, di chuyển một cách nặng nề lên con dốc hướng về trung tâm thành phố. Mặt đường bị dày xéo ngày qua ngày đã trở nên lởm chởm. Trời mưa, khiến cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn trong cái chật chội được tạo ra bởi hai hàng xe tải lên xuống. Dừng xe ở chợ mới Sa Pa khi trời đã chập choạng tối, phố xá đã lên đèn.

Lạc Lối Ở Sapa

Theo như hẹn từ trước, tôi sẽ qua nhà của một bạn người H’Mông để ở. Bạn ấy tên Mú, một cô gái H’Mông trẻ tuổi hơn tôi, nhưng đã có chồng và vừa đẻ em bé thứ 2. Khi tới chợ Sapa tôi có gọi cho Mú ra đón. Nhưng vì xa và đã trễ, Mú ở nhà trông con không ra được, nên tôi hỏi đường để đi vào. Và cơn ác mộng bắt đầu từ đây.

sapa

Mú chỉ nói được tiếng Kinh lơ lớ, mà qua điện thoại thì lại càng khó nghe thêm. Tôi chỉ biết nhà của Mú ở xã Hàu Thào, cách trung tâm Sa Pa hơn10km. Vừa định đi thì phát hiện ra bánh xe của tôi đã mềm, vì sử dụng lốp không ruột, tôi biết rằng bánh xe bị xẹp tới mức này thì là lủng rồi. Tôi vội tìm tới một chỗ sửa xe để vá bánh. Nhưng tới tiệm đó thì họ bảo thợ đã về, bơm lên đi đỡ thôi. Chưa bỏ cuộc ở đây, tôi tiếp tục tìm kiếm khắp thành phố Sapa để vá được cái vỏ xe. Nhưng đi đến bất kỳ tiệm nào đều bị lắc đầu từ chối, chỗ thì bào tới giờ nghỉ rồi, chỗ thì bảo đang ăn cơm đi kiếm chỗ khác đi. Trong khi, lúc đó mới tầm 7h tối. Thật không thể tin được!!!! Tôi dường như bị sốc với điều đó.

Tôi đánh liều, gọi điện cho Mú một lần nữa để hỏi đường tới chỗ cô ấy. Lần theo một con đường nhỏ theo hướng về bản Tả Van, tôi lao vào trong màn sương mù mịt, dưới trời mưa giá buốt. Đèn xe không thể rọi quá xa được trong cái đục ngầu của sương đêm, nỗi lo cay cáy về việc cái bánh xe sẽ xẹp lép khi tôi chưa tới được nơi làm tôi không thể nào hồi hộp hơn nữa. Đường đi xấu kinh khủng, sình lầy và lởm chởm những ổ gà lõm xuống, những đá xanh hằn lên… càng dễ làm đau thêm cái bánh xe của tôi đang “tổn thương sâu sắc”. Tới tầm đã đi ra khỏi Trung tâm Sa Pa được hơn 8,9 km, giữa màn đêm tối như hũ nút, tôi dừng lại ở bên một lán trại công nhân, hỏi đường, rồi nhờ họ nói chuyện giúp với Mú với hy vọng họ có thể nghe rõ hơn tôi. Sau đó họ chỉ tôi đi thẳng, Mú có nói với tôi là dừng lại ở một trường tiểu học, thoáng trong ánh đèn xe, tôi thấy dấu hiệu của một ngôi trường, mừng rúm, dừng xe gọi điện. Tệ thật, không phải ngôi trường này, Mú nói, chỗ này cách xa chỗ của cô. Tôi gần như tuyệt vọng, quay ngược xe lại về hướng ngã ba phía trên, rẽ vào đường khác, chạy một hồi nữa cũng không thể tìm thấy được nơi mà Mú nói. Tôi gọi lại bảo thôi để sáng mai gặp nhau ở chợ Sa Pa… vì không thể tìm được đường và bánh xe của tôi thì chỉ chực chờ xẹp lép… Tôi quay xe và gồng mình trong cái lạnh đi về lại Sa Pa. Tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, quên đi cơn bĩ cực…

Samderlust
Samderlust
Là một người yêu thích du lịch bụi, sẽ cảm thấy khó chịu khi cứ mãi ngồi yên một chỗ. Tôi luôn lang thang bất cứ khi nào có thể. Và tôi viết ra những trải nghiệm của mình. Để ghi nhớ lại những năm tháng của tuổi trẻ.
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular