Bắt đầu với thất bại ở Bukit Tabur
Bukit Tabur là một địa điểm Trekking nổi tiếng ở gần Kuala Lumpur (KL). Với đường trek dài, hồ nước trên cao, cái nhìn toàn cảnh về KL từ đỉnh. Đó, chính là địa điểm mà bọn tôi đề ra để chinh phục cho ngày trekking đó.
Đồng hành cùng tôi là anh bạn Marcos, người Tây Ban Nha. Trong những ngày rảnh rỗi đến độ gần như cảm thấy nhàm chán ở KL, tôi lên Couchsulfing để tìm kiếm hoạt động nào đó thú vị để tham gia. Ngay đầu tiên của danh sách các hoạt động gần tôi, là kế hoạch Trekking Bukit Tabur của Marcos. Hiển nhiên là tôi chưa từng biết đến địa danh này, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm đến đi điều đó. Tôi cần có việc gì đó để làm, nơi nào đó để đi nhằm để không phải chịu đựng một ngày trống rỗng nào khác. Tôi vào liên lạc với Marcos, sau đó hắn có gọi cho tôi và nói về kế hoạch. Hôm sau chúng tôi gặp nhau. Ban đầu thì cũng có vài người khác có ý định tham gia, nhưng rốt cục chỉ có tôi và hắn. Do thông tin là khu trekking Bukit Tabur đã đóng cửa. Ban đầu bọn tôi nghĩ, cứ đi qua thôi, chẳng sao cả. Đóng cửa thì khỏi mua vé thôi 😀
Marcos đang được host (cho ở miễn phí) bởi Rudy, một nhiếp ảnh gia người Singapore đang sống tại Malaysia. Rudy nhờ một người hàng xóm, lấy xe hơi để chở chúng tôi tới khu vực Bukit Tabur. Tới đây, Rudy đón một người cháu gái, vì cô này biết rõ đường để đi vào khu vực trekking. Lòng vòng một hồi, thì cũng tìm ra được chỗ. Nhưng nó đã được chăng những sợi dây màu vàng, nhằm cảnh báo mọi người không được vào. Có vẻ như nó không có tác dụng gì với Rudy cũng những người bạn kia, họ cúi người luồn qua khỏi những sợi dây đó. Tiến thẳng vào trong. Tôi và Marcos nấn ná một hồi rồi bước theo sau.
Một lối đi nhỏ, nằm giữa 2 đường ống nước to lớn, có lẽ để dẫn nước từ cái hồ phía trên cao kia xuống phục vụ cho dân cư thành phố. Đi được một đoạn, Rudy chỉ cho Marcos và tôi nhìn về phía bên tay phải, qua khỏi một con suối nhỏ, có một cái cầu thang lấp ló sau những bụi cây, cứ đi theo lối cầu thang đó sẽ tới được khu vực để trek lên Bukit Tabur. Sau khi chắc chắn là bọn tôi đã biết được lối đi, Rudy và những người bạn quay về chỗ chiếc xe của mình. Hành trình tiếp tục đối với tôi và Marcos. Băng qua con suối theo lối của những tảng đá nằm rải ngang qua nó, thời tiết ẩm ướt của KL làm cho những tảm đá bám đầy rêu, trơn trượt, bọn tôi phải cẩn thận nếu không muốn ngã ngay khi mà chuyến trekking còn chưa bắt đầu.
Lần theo hết những bậc cầu thang đó, bọn tôi tiến lên một con đường nhựa, và nhanh chóng nhận ra lối bắt đầu trekking phía trước mặt, bởi những bậc thang khác và cũng là những sợi dây màu vàng quấn chằng chịt phía trước để cảnh báo người xâm nhập. Vừa toan chui vào phía trong, bọn tôi nghe tiếng gọi của một ai đó. Từ phía bên kia đường, một anh chàng người Malay, cao dong dỏng, đi ra khỏi khu vực được rào bằng lưới b40, băng qua đường, tiến lại phía chúng tôi. Sau màn chào hỏi, anh bắt đầu nói với chúng tôi bằng giọng rất lịch thiệp. Khu vực này đang bị đóng cửa để xây dựng một số hạng mục nhằm đảm bảo an toàn cho người leo núi. Vài tháng trước đã có ba người chết tại đây (2 người Malay, 1 người Nhật), và họ không muốn ai khác chịu cùng kết quả như vậy. Việc xây dựng này sẽ khiến cho khu vực trekking bị đóng cửa cho tới hai hoặc ba tháng nữa.
Có một điều là khu núi Bukit Tabur này có hai phần, Đông và Tây. Chỗ bọn tôi đang đứng là phần Tây, còn phần Đông là ở phía bên kia con suối, đi dọc hết đoạn ống nước sẽ có đường lên. Anh chàng nhân viên người Malay kia nói rằng chúng tối có thể trek bên đó, nhưng anh ta không khuyến nghị, bọn tôi phải chịu rủi ro cho quyết định của mình. Ban đầu, tôi nghĩ cũng ổn thôi, không sao cả, tôi không muốn ra về tay không. Nhưng anh ta nhanh chóng thêm vào, bên đó đường đi có nhiều lối, và không hề có bảng báo nên rất dễ bị lạc. Rõ ràng là tụi tôi không muốn bị lạc trong đó cả ngày, và nếu như chúng tôi bị lạc, thì anh chàng kia lại phải đi tìm. Và lúc đó anh ta lại bị phạt. Rõ là hại mình, hại người rồi.
Marcos gọi cho Rudy, và nói về vấn đề này, bọn tôi lại băng qua con suối để đi ra ngoài. Lúc này đây, bọn tôi mới thấy được vẻ đẹp của con suối mà bọn tôi đã vội vàng bỏ qua lúc đi. Dòng nước phẳng lặng và trong vắt, ánh lên màu xanh được phản chiếu từ vô số cây tôi xung quanh.
Rudy đón tụi tôi ngay phía ngoài lối vào, sau một lúc trao đổi và tìm kiếm thông tin trên mạng. Rudy đã chọn ra cho chúng tôi được một địa điểm trekking khác, không xa lắm, nhưng cảnh thì không đẹp như bên Bukit Tabur này. Nhưng có điều là bên đó cũng thấp hơn, dễ trekking hơn, không nguy hiểm nhiều như ở đây. Bọn tôi lên xe, và tiếp tục, bắt đầu lại việc trekking ở địa điểm mới.
Tìm Tới Butkit Saga và trekking
Khi tới nơi, tôi đã thấy vài người vừa leo núi xuống, Rudy bắt chuyện với một người và hỏi thông tin về địa điểm này, cũng như thời gian để lên tới đỉnh. Họ nói tầm khoảng 20-30 phút. Rõ là cũng không quá xa. Rất nhiều xe ô tô của người leo núi đậu phía dưới này. Lối dẫn vào hiện đang là một công trường với ngổn ngang những vật liệu xây dựng, sự hiện diện của những chiếc xe ủi, xe cẩu. Dọc lối đi là một bức tường cao bên tay trái được dựng lên một cách ngay ngắn bằng các khối bê tông phục vụ công trình.
Tôi và Marcos tiếp tục bước vào theo lối mòn nhỏ, và đôi đoạn sình lầy, vì dạo này trời Malaysia hay mưa mà. Khi bắt đầu thấy dấu hiệu của núi rừng thì cũng là lúc đường trek bắt đầu. Với những bậc thang trên nền đất của núi có lẽ đã được những người đi trước tạo thành, và những sợi dây được chăng theo lối đi, như để đánh dấu đường đi cũng như tạo thêm chỗ bám cho người leo núi, nếu như con đường có trở nên quá trơn trượt sau mưa. Cang đi lên, tôi càng thấy nhiều người đi xuống, tôi nói với Marcos rằng, lúc mình đi lên thì cũng là lúc người ta đi xuống mất rồi. Vì cũng đã hơn 11h trưa.
Đường đi càng lúc càng dốc, chẳng mấy chốc mà tôi đã thở hồng hộc, tới nỗi mà việc nói Hello với những người leo núi đi xuống còn không rõ chữ. Ở đây, mọi người rất thân thiện, nên khi trekking gặp những người khác, tất cả đều chào hỏi nhau. Marcos có nhiều kinh nghiệm trekking hơn tôi, thể lực cũng tốt hơn nên hắn đi lên thoăn thoắt, vào những quãng tôi dừng lại để thở thì hắn đã mất hút sau những tán cây, hay những khúc ngoặt. Có vài trạm nghỉ dọc đường trước khi bạn lên tới đỉnh. Sau tầm 15″ phút, cái độ dốc của quả núi này đã làm tôi gần như đuối đừ, phần vì mấy ngày nay mới qua Malay, nên hay bị mất ngủ. Tôi dừng lại ở một trạm nghỉ bên đường, Marcos thì vẫn tiếp tục đi vun vút, hồi hắn không thấy tôi, nên quay lại tìm, tôi bảo hắn cứ đi đi, nhưng hắn nói nghỉ một chút cũng không sao. Tôi nằm vật ra cái bàn giữa chòi, thở hồng hộc. Một hồi sau, vẫn có những người đi xuống và cũng có hai thanh niên người Malay gốc hoa đi lên, bắt kịp tụi tôi, và vào nghỉ chân trong trạm. Tụi tôi nói chuyện về trekking, về Tây Ban Nha của Marcos, về Việt Nam của tôi. Anh chàng Malay đó cũng bảo chỉ còn 15-20 phút nữa là tới đỉnh. Bọn tôi tạm biệt họ và tiếp tục leo tiếp những đoạn dốc nghiệt ngã mà quả núi này đem lại cho chúng tôi. Có một đoạn mà đường đi bị chẻ ra làm hai, trước mắt chúng tôi là lối lên bằng đá, với sợ dây được buộc chặt từ tít phía trên, thả dài theo tảng đá, lối còn lại rẽ sang bên, đi vòng. Dĩ nhiên, bọn tôi đã chọn phương án khó hơn, nhưng tất nhiên là thú vị hơn. Bám lấy sợi dây và leo lên theo tảng đá đó. Khi Marcos đã hoàn thành phần của mình, tôi cũng nắm lấy sợi dây, nghiêng người ra phía sau và bước lên theo mặt dốc của tảng đá.
Lên đỉnh – Bukit Saga Tophill
Không lâu sau thì tôi và Marcos cũng đã lên được tới đỉnh, điểm này được gọi là Saga TopHill. Trái với mong đợi ban đầu về nơi đây, cứ tưởng là sẽ được ngắm nhìn cảnh về phía thành phố Kuala Lumpur từ trên cao. Nhưng không, nơi đây tứ bề toàn những cây to cao, che hết tầm mắt của tôi. Trên này có nhiều những chiếc võng, và ghế để mọi người nghỉ ngơi, bên cạnh đó còn có những quả tạ được đúc bằng xi-măng, các dụng cụ tập thể thao khác. Cũng có vài người đang nghỉ trên này. Từ một lối đi khác, những người leo núi vừa đi lên, dừng chân tại đây. Marcos lại hỏi han thì biết là đường đó cũng có thể đi lên được, thế là hắn bảo với tôi sẽ đi xuống bằng đường đó. Dĩ nhiên, tôi đồng ý vì không gì tuyệt vời hơn là được đi thêm một cung đường mới mẻ.
Nằm vật ra một chiếc võng, lấy khăn rằn che ngang vùng mắt nhằm chắn bớt ánh sáng từ trên trời cao xuyên qua lỗ hổng của những tán cây đổ xuống mặt. Tôi cố gắng chợp mắt một xíu để bù lại sự thiếu hụt giấc ngủ của đêm qua.
Một lúc sau, khi tỉnh dậy, tôi và Marcos tranh thủ chụp một bức hình lưu niệm chung với nhau. Sau đó, dựa theo lời chỉ dẫn ủa một số người leo núi, chúng tôi đi vào một lối đi nhỏ, tìm đến ngôi nhà trên cây, và thác nước.
Ngôi nhà trên cây ở Bukit Saga
Mất tầm hai mươi phút nữa để chúng tôi tới được khu nhà trên cây, nhưng lần này đường dễ đi hơn, vì đã bằng phẳng và có chiều hướng xuống dốc. Dựa theo những dấu hiệu là những sợi dây ni lông được buộc trên các thân cây, bọn tôi chẳng mấy chốc tìm đến được một trạm dừng chân khác, có vài người đang nghỉ ngơi. Hỏi về cái nhà trên cây, họ chỉ cho chúng tôi đi về phía sau đó một đoạn ngắn. Ngôi nhà trên cây ở ngay trước mặt, có một chú đang ở trên đó đó nhìn xuống, tôi và Marcos ngước mặt lên hỏi xem liệu chúng tôi có thể lên được hay không. Chú bảo chúng tôi cởi giày ra rồi leo lên. Đó là một cầu thang dựng đứng, phải leo bằng cả tay và chân. Tôi đợi cho Marcos lên hẳn rồi mới bắt đầu leo sau. Tới nơi thì có vợ chú cũng đang ngồi đây uống nước, ăn món chè gì đó. Bọn tôi ngó nghiêng xung quanh, có một tầng phía trên nữa, nên cả hai leo lên xem thế nào. Trên này có mấy cái vòng được giăng sẵn để cho mọi người nghỉ ngơi. Khung quảnh xung quanh thì không có gì đặc sắc lắm vì toàn là cây xanh bao phủ.
Bọn tôi đi xuông và trò truyện với cô chú. Căn nhà do chú và những người bạn dựng lên để làm trạm nghỉ. Marcos nói với họ về những nơi hắn đã đi qua. Trong đó có Nepal, hắn cho cô chú xem hình về một cái hồ nước trên cao ngọn núi Hymalaya mà hắn đã tới được trong những ngày Trekking ở đó. Đẹp lung linh. Hắn cũng bảo với tôi đã gặp một cô gái người Việt Nam cùng trekking cung đường đó. Khi biết tôi đến từ Việt Nam, cô bảo là đồ ăn Việt Nam rất ngon, cô có bạn là người Việt ở Melbourne Úc. Lúc cô qua đó chơi họ đã nấu cho cô ăn. Tôi cảm ơn cô vì lời khen đó. Đậu phộng và một bịch vải sấy khô được xé ra trên bàn để mời bọn tôi ăn. Cô chú còn bảo tôi, cuối tuần rảnh thì cứ leo núi đây chơi, sẽ gặp lại cô chú, vì giờ chúng tôi là bạn. 🙂 Thật tuyệt vời. Ngồi trò chuyện luyên thuyên một hồi, tôi đề nghị 4 người chúng tôi sẽ chụp chung một tấm hình. Sau đó thì tạm biệt cô chú, để tiếp tục đi tìm thác nước.
Thác nước nho nhỏ tận dưới đáy vực ở Bukit Saga
Lần theo một lối mòn, bọn tôi tiếp tục bước đi trong khu rừng rậm rạp. Tới một ngã 3, chúng tôi chọn đi bên tay phải. Càng đi sâu, chúng tôi càng nghe những tiếng kinh cầu, cứ nghĩ đã đi đúng đường. Có lẽ nơi đây vừa trải qua một trận mưa lớn, vì tôi thấy có những thân cây to nằm ngã ngang, bật gốc, để lộ ra bộ rễ to lớn. Khi đi xuống gần cuối con đường, tiếng hát kinh trở nên rõ ràng hơn, có một cái bảng nhỏ màu vàng với dòng Hoa màu đỏ, mũi tên trên đó chỉ đường cho chúng tôi đi tiếp, tôi đoán đây là lối đi vào một ngôi chùa của người Hoa. Rõ ràng lúc này tôi và Marcos trở nên nghi ngờ hơn bao giờ hết về lối đi của mình. Mở bản đồ trên điện thoại lên, thác nước được thể hiện là ở phía xa chúng tôi. Cả hai lại cặm cụi bước lên phía ngã ba lúc nãy để chọn lối đi đúng. Đến gần thác nước, lối đi dốc đứng. Khi bọn tôi đi xuống, tôi đã nghĩ tới sẽ tệ thế nào khi phải leo lên để về…. Con đường dốc và trơn trượt bởi mưa cộng thêm thời tiết ẩm ướt. Tôi phải bám vào những sợi dây được căng theo lối đi để không phải té ngã khi lần theo những bậc thang. Sau vài tiếng lội bộ trong rừng thì cuối cùng, bọn tôi đã tới được điểm đến cuối cùng của chuyến trekking này. Cái thác có vẻ nhỏ hơn những sức lực mà chúng tôi đã bỏ ra. Nhưng không sao, bọn tôi vẫn vui vì điều đó. Cả 2 lấy máy ảnh ra để chụp lại cái thác. Xong thì lấy những mẫu bánh mì cuối cùng ra để lót cái dạ dày đang ọp ẹp….
Tìm theo một lối đi khác mà bọn tôi nghĩ là sẽ đưa mình đi lên lại. Bọn tôi đến một con thác khác, cao hơn cái thác cũ. Chúng tôi mới nhận ra rằng. Đây mới là cái thác mà mọi người nói tới =)) Thế mà chúng tôi đã rất vui khi gặp được cái thác kia…. Nhưng công bằng mà nói, cái thác này không đẹp cho lắm. Ở đây đang có vài người thanh niên đang tắm dưới dòng thác. Chụp thêm vài bô hình thì tôi và Marcos nhanh chóng đi lên, vì sợ trời sẽ tối trước khi bọn tôi kịp ra khỏi khu rừng…
Ác mộng lại bắt đầu từ đây, cái điều mà tôi đã dè chừng khi đi xuống. Marcos thì vẫn thoăn thoắt đi lên phía trước, bỏ xa tôi, và càng xa hơn khi tôi cứ liên tục dừng lại để thở. Khi đã hết đoạn dốc ác, tôi bắt đầu tăng tốc, nhưng vẫn không thấy Marcos đâu cả, tôi vẫn bình tĩnh đi tiếp một đoạn, và gọi to tên hắn! Không thấy trả lời, tôi đưa tay vào miệng để huýt sáo thật to, cũng không thấy gì. Tôi ngờ ngợ có khi nào hắn đã đi lối khác, tôi quay lại một đoạn, nhưng cũng không thấy lối nào. Tôi lại quay lại đi về phía nhà cây, nơi chúng tôi bắt đầu đi đến thác nước… Một đoạn vẫn chưa thấy hắn, tôi vẫn gọi to tên hắn và không có hồi đáp. Tôi cũng hơi hoảng một tẹo, vì không biết lỡ có chuyện gì với hắn không. Tôi tiếp tục đi, thì thấy hắn quay lại tìm tôi. Hắn bảo hắn chẳng nghe tôi gọi. Quái, không lẽ hắn đi nhanh thế, và tiếng hét của tôi quá nhỏ hay sao????
Rời khỏi Bukit Saga
Sau mất hơn nửa tiếng nữa để bọn tôi quay trở lại Bukit Saga tophill. Từ đó, như đã định ba đầu, bọn tôi rẽ vào một lối khác để đi xuống. Hẳn các bạn còn nhớ tôi đã kể về cái độ dốc của con đường bên kia lúc leo lên như thế nào. Bên này, còn dốc ác hơn nữa, và có phần trơn trượt hơn. Lối đi đôi khi bị bóp hẹp lại bởi những tảng đá trườn ra từ phía bên vách núi. Suốt cả quãng đường đi xuống, hầu như lúc nào bạn cũng phải bám vào những sợi dây đã được căng sẵn để không phải té ngã, hay tệ hơn là trượt ra khỏi lối mòn mà bạn đang đi để “hòa mình vào sự nghiêng của vách núi”
Cái dốc khi đi xuống lúc nào cũng khiến cho đôi chân tôi phải bước đi liên tục, nhưng cũng không thể để mặc nó chiều ý con đường. Phải kiềm đôi chân lại một xíu nào đó để không bị trượt ngã. Cộng thêm cái bụng đã đói meo, nước đã hết nên cảm thấy con người kiệt quệ. Sau khi ra hết khỏi quả núi, bọn tôi đi về phía con đường, trước mặt là quang cảnh thành phố Kuala Lumpur chìm trong làn sương mờ ảo.
Quay lưng lại, tôi nhìn về quả núi mà bọn tôi đã lặn lội cả ngày trong đó, giờ đây đã chìm trong ráng chiều. Ban ngày đã đi đến hồi kết của nó và đang trải thảm để chờ đón bóng đêm. Một ngày trải qua những giây phút phấn khi lên được đỉnh hay khi mò mẫm để tìm được thác nước, sự hụt hẫng khi sự rậm rạp của cây cối đã che mất tầm nhìn từ trên cao, một chút hoang mang khi lạc nhau trong rừng, rồi thì lã người vì đói vào những phút cuối của hành trình…
Người Malaysia rất thích trekking?
Đây là điều mà tôi rút ra được sau một ngày trekking ở Bukit Saga. Khi tới nơi vào giữa trưa, thì đã có rất nhiều người đi xuống, và cũng thấy nhiều người đi lên cùng lúc với bọn tôi. Khi dừng ở các trạm nghỉ cũng có những người đang nghỉ ngơi. Dữ dội hơn, khi buổi chiều lúc bọn tôi đi về, đoạn gần đỉnh Saga Tophill, có một nhóm gồm 3 cụ già, tôi đoán chắc phải hơn 60 vì trông họ ốm và tóc đã bạc nhiều. Bạn biết họ làm gì không?… Họ đang chạy, thật đấy, họ đang chạy ngược về phía chúng tôi, tấm thân đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng họ vẫn mỉm cười chào lại chúng tôi trong khi tôi vẫn đang há mồm, tròn mắt ngưỡng mộ họ.
Lúc đó Marcos quay lại nói với tôi là hắn cũng muốn được khỏe mạnh như vậy vào độ tuổi của họ. Tôi cũng thế…