Dạo này, cái răng khôn chết tiệt của mình nó lại tiếp tục nhú lên. Và lần nào cũng vậy, nó đau nhức kinh khủng, đôi khi làm mình khó ngủ. Thiệt là, mình buồn vì răng mình đau lắm.
Mà cũng chẳng hiểu sao, dạo này, xung quanh mình toàn chuyện buồn… Lên công ty thì bạn này buồn vì tay bạn đau, anh kia buồn vì chân anh đau,… gần chỗ mình ở có một chú buồn vì con chú đau (ở Đà Nẵng, bị ốm thì cũng được gọi là bị đau),… nhiều lắm, thấy nhiều người buồn vì bị đau này đau kia.
Nhưng mà cái thứ mình thấy mọi người xung quanh bị đau nhiều nhất lại là: ĐAU TIM . Cũng chẳng hiểu sao nữa, đi đâu mình cũng thấy người đau tim. Vô quán cafe, thấy cô gái trẻ nào đó (chắc là trẻ – mình đoán qua chất giọng) cứ ca cẩm là cô ấy buồn vì tim cô ấy đau, mà chẳng ai thấu cho cô ấy… thật tội nghiệp, và mình thấy buồn. Nhưng, lại nhưng, mình thấy cái đau tim này nó có sức lây lan mãnh liệt.Ra khỏi quán cafe, đi dạo biển cũng nghe vài bạn ca cẩm như vậy: “mình buồn vì tim mình đau…”, chạy bộ bên bờ sông cũng gặp vài bạn như thế, đi chợ cũng gặp, lang thang trên hè phố cũng gặp,… đâu đâu mình cũng gặp… Và biết đâu, ngay khi các bạn đang đọc những dòng này, đâu đó xung quanh các bạn cũng đang vang lên câu hát ấy…
Tất cả những điều này, làm cho trong mình dấy lên một sự đồng cảm sâu sắc, sự đồng cảm có thể ví như là tình yêu thương đồng loại. Mình biết rõ ràng, với cái việc đau răng của mình, hay là đau tay của bạn mình, đau chân, đau ốm của những người xung quanh… nó chẳng là gì với cái đau tim của những con người kia. Đau tim, có thể do họ bị tim bẩm sinh, hay do những tai nạn tác động, do hấp thụ thực phẩm bẩn lâu ngày, do ô nhiễm không khí, do môi trường biển bị tàn phá,… hay do một mối tình đã vụn vỡ…
Khi mình đang viết bài này thì mình cũng đang nghe thấy ai đó đang rầu rỉ câu hát đó… À không, không phải vậy, vì nơi mình đang ngồi không thấy ai mở cái bài hát đó, không có bất kỳ tiếng nhạc nào??? Mà nó đang vang vọng trong đầu mình? Bất thần, mình nghĩ, thế quái nào mà mình lại bị ám ảnh như thế?…