HomePhượtĐi bụiĐi bụi 7: Phú Yên - Tuy Hòa lặng lẽ

Đi bụi 7: Phú Yên – Tuy Hòa lặng lẽ

Sau khi trời tạnh mưa, tôi tiếp tục lên xe và chạy về Phú Yên. Lần này tôi đã quyết định là sẽ chạy theo con đường từ Vũng Rô vào Tuy Hòa. Đây là một con đường ven biển, có lẽ chỉ mới được hoàn thành cách đây không lâu đâu, vì tôi nhớ vào khoảng cuối năm 2012 tôi đi từ hướng cầu Hùng Vương (Tp. Tuy Hòa) theo đường ven biển lên đèo Cả thì đoạn đường này vẫn chưa làm xong, rất nhiều đoạn là đường đất. Nhưng lúc đó tôi đã thấy rất thích cung đường này vì đây là một cung đường ven biển. Chạy ngang qua những bãi biển hoang vắng, lâu lâu lại xen kẽ những xóm Chài nhỏ. Một điều mà tôi thấy thích ở những xóm chài này chính là những mái nhà được lợp bằng ngói đỏ (để tránh bị hư hại bởi gió biển có hơi muối), hình chóp nhọn, mang dáng dấp của những ngôi làng Việt xưa cũ. Cung đường này, giờ đây đã được hoàn thành, một cung đường đẹp đẽ chạy suốt từ Cảng Vũng Rô về đến cầu Hùng Vương, cửa ngõ Tp. Tuy Hòa. Khi vừa lên tới đèo Cả tôi rẽ phải theo hướng Vũng Rô, nơi đây có một cảng nước sâu, không gấp gáp gì nên tôi đã một vòng quanh đây để thăm thú. Ở đây ngoài cảng ra thì cũng có một khu vực dân cư nhỏ sinh sống chủ yếu bằng nghề biển. Chạy thêm khoảng 10 kilômét nữa phía bên tay phải đó chính là Hải Đăng mũi điện hay còn gọi là Hải Đăng Đại Lãnh tên gọi tùy thuộc vào bạn là người ở vùng nào. Người Khánh Hòa sẽ gọi là mũi Đại Lãnh, người Phú Yên sẽ gọi là Mũi Điện. Nhưng vì đã ghé thăm nơi này vào đầu tháng 8 vừa rồi nên tôi không đi ra chỗ Hải Đăng.

20150807_142004
Chuyến đi Mũi Điện hồi tháng 8/2015

Suốt dọc đường tới thành phố Tuy Hòa những hình ảnh ngày xưa hiện ra, cũng đã bốn năm rồi, vẫn là những làng chài với mái ngói đỏ nhấp nhô xen lẫn những hàng cây xanh mướt. Những xóm làng nằm yên bình trước bao la biển cả luôn rì rào sóng vỗ.

Vũng Rô
Bãi neo tàu ở Vũng Rô
20151109_2114011.jpg
Cầu Hùng Vương – cửa ngõ Tuy Hòa – về đêm

Tới chợ Tuy Hòa, Tôi gọi cho anh Bình (chồng của một người chị ngày xưa đi chung Mùa Hè Xanh thời Đại học). Anh rủ tôi qua ngồi nhậu chung với công ty của anh, dù mệt, nhưng tôi cũng qua góp vui. Tới tối thì anh dẫn tôi về nhà, đưa chìa khóa nhà cho tôi để tôi có thể tự do ra vào. Vì vợ anh sắp sinh nên về nhà Ngoại cách 10km ở, buổi tối anh cũng về đấy với vợ. Một mình tôi ở trong căn nhà xa lạ này, kể cũng có chút bối rối:D.

20151109_1714031.jpg

Buổi tối, tôi tranh thủ chạy xe dạo quanh thành phố Tuy Hòa, lên thăm Tháp Nhạn.

—TUY HÒA CỔ KÍNH—

Chắc do tính hoài cổ, nên tôi nhạy cảm với mấy thứ xưa cũ.
Đi dạo vòng vòng Tuy Hòa , có nhiều những con hẻm nhỏ, vắng vẻ. Cũng có nhiều những căn nhà đã được xây dựng từ khá lâu, nên khoác bên ngoài kiểu kiến trúc cũ.
Và tôi thích ngắm nhìn, đi dạo ở với không gian như vậy, giống như ở thị trấn Liên Hương (Tuy Phong, Bình Thuận), hay ở Sa Đéc vậy, cả Tp. Bà Rịa nữa…
Lên tháp Nhạn chơi, nói chuyện với một anh sinh ra và lớn lên ở Tuy Hòa, năm 75 thì anh mới học lớp 1.
Ảnh kể thời Pháp thì tỉnh lị được đặt ở Tuy An, khu nhà thờ Mằng Lăng (nghe ảnh kể thì lớn lắm, tôi chưa tới lần nào). Sau tới thời Mỹ thì chuyển tỉnh lị về Tuy Hòa.
Trên núi Nhạn có 2 phần mộ, nếu bạn nào đi rồi sẽ thấy, thì anh đó kể với tôi là 2 mộ này của liệt sỹ VNCH, hồi nhỏ lên anh còn thấy chữ trên bia. Giờ thì cái bia không còn chữ, chắc có một thế lực vô hình nào đó tác động. Hai liệt sỹ này có lẽ là lính gác ngay cái lô cốt phía trên đỉnh núi Nhạn này – anh ấy đoán.

20151109_2042381.jpg
Tháp Nhạn về đêm.

Bánh canh hẹ, một món ăn dân dã và phổ biến ở Phú Yên. Nhớ ăn khi tới đây nhé.

Sáng hôm sau trời vẫn mưa… tầm 9h thì tạnh và tôi bắt đầu rong chơi ở Phú Yên. Theo quốc lộ 1A hướng về Bắc, đầu tiên, tôi ghé thăm Đầm Ô Loan, một trong những Danh Thắng quốc gia. Ban đầu đi không đúng đường, nên lạc vào một đoạn đường khó đi, sình lầy, và còn phải băng qua con đường sắt ở đoạn không có rào chắn, chạy ngang qua đường sắt kiểu này khá rất nguy hiểm vì sẽ bị kẹt lại do các đường ray và không biết khi nào tàu tới. Nên tôi phải quay đầu lại và tìm kiếm con đường an toàn hơn.

Tới Tuy An rẽ phải vào nhà thờ Mằng Lăng. Thật sự thì tôi chỉ mới biết về nhà thờ Mằng Lăng trong tối qua khi được nghe anh kia kể chuyện. Và khi tới nơi, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp về kiến trúc bên ngoài của nhà thờ, nơi mà đã gần 120 năm tuổi. Lịch sử về nhà thờ này cũng rất hay để tìm hiểu. Các bạn quan tâm có thể đọc thêm tại Wikipedia

Trên con đường vào nhà thờ này, các bạn chạy thẳng tiếp để ra tới Gành đá Dĩa. Con đường này, người ta chỉ đường thì nói là đỉ thẳng, mà không hiểu sao tôi lại bị lạc, lần này, cũng như lần hồi 2012, tôi đều lạc – thật buồn. Lúc này, cũng quá một giờ chiều rồi, chưa ăn gì, gần tới Gành thì phía bên tay trái có một quán bánh xèo nhỏ. Tôi ghé vào ăn, bánh xèo nhỏ hơn cái đĩa CD, ngon, mà lại rẻ. Tôi ăn mấy cái không nhớ, nhưng no kềnh, uống thêm chai nước khoáng mà chỉ hết có mười mấy nghìn. Bạn có thể ăn bánh xèo mực, tôm, hay thịt tùy ý (nói trước, gọi là tôm thôi, chứ nó như mấy con tép nhỏ ấy)

Gành đá Dĩa lên hình thì lung linh thôi rồi. Khi tới đây, vừa bước xuống cầu thang đặt chân lên Gành, thì có mấy anh thanh niên đang ngồi nhậu cá nướng. Cá được câu ngay tại biển và nướng liền luôn. Mẫy rảnh rủ mình ngồi nhậu chơi cho vui lúc đầu mình từ chối, sau khi thăm thú, chụp hình xong hết rồi thì mình mới lại ngồi chơi, ăn cá, nói chuyện với mấy ảnh. Cá tươi, vừa câu lên là nướng liền, nên thịt rất ngọt..

ydxj1223-011.jpgydxj1225-011.jpg20151110_1420041.jpg

20151110_1423461.jpg
Cá vừa câu ở biển lên, để lên miếng tôn nướng giãy đành đạch

Chiều, tôi chạy theo cung đường ven biển từ Gành về Tuy Hòa. Trên cung đường này các bạn có thể ghé thăm bãi Xép, nơi quay phim “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”.

Lưu lại Tuy Hoà được 3 ngày, với những cơn mưa bất chợt rơi, tôi tiếp tục hành trình của mình tới Bình Định. Trên đường đi, tôi có chạy lên đỉnh núi Chóp Chài, ngọn núi cao nhất Tuy Hoà. Từ trên đỉnh các bạn có thể nhìn toàn cảnh Tuy Hoà – thành thị nối liền nông thôn. Những cánh đồng lúa xanh mơn mởn phía sau một làn mây mờ mờ bay trước mắt tôi.

ydxj1234-011.jpg

Ở trên này thì bạn không được phép chụp hình, vì đây là khu vực quân đội. Khi mình  đang chụp ảnh say sưa thì có một anh bộ đội ra nhắc nhở là không được chụp hình. Mình nói với ảnh là mình chỉ chụp phía bên ngoài thôi, ảnh vẫn nói là không được. Thế là đành cất điện thoại đi, một lát sau thì ảnh quay ra lại và nói rằng mình có thể chụp phía bên ngoài, không được chụp vào phía bên trong tức là cơ quan quân đội. Mấy người bạn của mình ở Tuy Hòa nói rằng, trong cơ quan quân đội này có cái ống nhòm để nhìn được về phía Tuy Hòa rất rõ, bạn  có thể xin vào để xem.

Xong xuôi đâu đấy, mình thả dốc xuống núi và tiếp tục hành trình.

Samderlust
Samderlust
Là một người yêu thích du lịch bụi, sẽ cảm thấy khó chịu khi cứ mãi ngồi yên một chỗ. Tôi luôn lang thang bất cứ khi nào có thể. Và tôi viết ra những trải nghiệm của mình. Để ghi nhớ lại những năm tháng của tuổi trẻ.
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular