Nhớ hồi học tiểu học, lúc đó còn nhỏ dại, ngây thơ, nhút nhát lắm… nên trong lớp toàn bị mấy bạn nam bắt nạt, mấy bạn nữ thì chọc ghẹo… Có lẽ vì vậy mà sau này – khi lớn hơn, mình đã mạnh mẽ hơn… và bắt đầu ức hiếp lại mấy bạn …. nữ cùng khóa :))
Hồi ấy đi học, cây bút mực thật sự là một gia tài đối với một đứa học sinh nghèo ơi là nghèo nhưng vô cùng hiếu học và ngây thơ như mình.
Thế nhưng, đất nước ta thật đáng tự hào khi mà có những nhân vật tài không đợi tuổi. Tuy tuổi đời chưa qua khỏi số ngón tay, lúc mà các bạn đồng trang lứa vẫn còn chưa biết tại sao trên trời có mây, dưới nước có cá thì những nhân vật ấy đã có những hành động trượng nghĩa, lấy của nghèo về làm giàu.
Mình và mấy đứa bạn trong lớp cứ lần này đến lần khác phải hoảng hốt, bàng hoàng, sụp đổ, ngơ ngác, hồn siêu phách tán,… khi những cây bút lần lượt được mang đi khỏi cặp của mình mà chẳng để lại dấu vết. Cứ như một trò mua bán vậy. Mỗi khi “trả đi” một cây bút, thì mình lại “mua về” cho bản thân một trận đòn nhừ tử…
Uất hận là thế, căm thù là thế… nhưng đành cắn răng chịu đựng.
Còn nhớ năm lớp hai, bị mất bút, và đó là một buổi chiều khi mình đang ngồi chờ ba mẹ tới đón ở sân trường vắng vẻ, đìu hiu, vài ba cơn gió nhẹ thổi qua làm những chiếc lá phượng li ti rơi lã tã, ánh nắng chiều héo hắt nhường chỗ cho màn đêm âm u đang dần lấn át. Cái khung cảnh ảm đảm nhưng không thể sánh được với nỗi buồn hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt bần thần khuyến mãi thêm lo sợ của mình lúc đó.
Cô Hường – cô giáo chủ nhiệm lớp 1 của mình – đi qua, thấy vậy cô lại hỏi han. Sau khi biết mình mất bút, cô cười nhẹ nhàng, nụ cười như xua tan đi cái ảm đạm của buổi chiều quạnh vắng ấy. Cô lấy từ trong cặp ra và đưa cho mình một cây bút…
Mình cảm ơn cô và nhận lấy.
Sau này, trong một bài tập làm văn (cũng trong bậc tiểu học thôi) với cái đề tả về thầy cô giáo gì đó. Mình đã viết lại câu chuyện này. Mình nhớ lúc đó bài văn mình làm đã được điểm khá tốt (11 hay 12 điểm gì đó, không nhớ rõ lắm).
…
Hôm nay đi ngoài đường, thấy các bạn học sinh rộn ràng mua hoa tặng thầy cô dịp 20/11, mình lại nhớ đến những ngày cắp sách tới trường ấy. Và cảm ơn cô :).
Em hứa sẽ cố gắng học tập, nghe lời ba mẹ, xứng đáng là con ngoan trò giỏi. Để sau này lớn lên sẽ góp phần xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp, sánh vai với các cường quốc năm châu.
Bài này mình viết năm 2013, trong một chuyến công tác ở Đồng Nai vào dịp 20/11