Khiếp, kiểu gì mà lạnh thế. Đang nằm dài trong phòng nghe nhạc thì cái bụng dâng lên cồn cào vì đói. Uể oải nhấc mình dậy lết thết bước ra đường tìm cái gì đó để ăn. Cơm, mấy bữa rồi mình chưa ăm cơm. Cái xứ Hòa Thành này kiếm bánh canh, hủ tíu thì dễ chứ kiếm cơm khó quá.
Đi bộ một đoạn, gặp đường lớn thì chu choa ơi, đèn xanh đèn đó lấp lánh, kẻ mua người bán nhộn nhịp, mấy đứa con nít chạy rượt nhau nhí nhố. Chạy xe trên đường, mấy em gái ôm chặt mấy anh trai, chặt đến mức giường như ko còn kẽ hở nào giữa cái lưng của chàng trai và phần thân trước của cô gái. Làm mình thoáng nghĩ, chả biết bọn chúng giấu cái của nợ gì ở giữa đó mà giấu kín thế. Mặt anh trai chạy xe thì nhăn nhó, đỏ au lên ra bộ khó thở vì bị xiết quá chặt. Nhưng hình như không chỉ có thế, xen kẻ cái khó nhọc ấy, nét mặt anh còn hiện lên một vẻ hớn hở, một cái nhếch mép khoan khoái được bắt gặp phía dưới đôi mắt lim dim của anh ta.
Đi thêm một xíu nữa thì tới công viên,l. Chà, ở đây có vẻ còn thú vị hơn nữa. Mà chắc hẳn là thế! Không thú vị thì làm sao mà quá trời người từ trẻ nhỏ, ông bà già, và phần đông là những đôi nam thanh nữ tú tíu tít dắt nhau vào đây để vui đùa. Lạnh quá, mấy em bé chạy giỡn mà vẩn phải mặc áo ấm, mấy cô chú đi thể dục cũng mặc kín hơn bình thường. Lạ làm sao khi mấy bạn trẻ, chỉ ngồi im một chỗ, mà vẫn ăn mặc tưởng chừng như là trời đang hè vậy.
À, có vẻ lạnh rồi đây, vừa yên vị xuống một cái ghế đá đằng sau một lùm cây – có lẽ để cái cây che bớt gió lạnh – hai bạn ấy liền dính vào nhau cứ như keo dính chuột ấy. Rồi dường như dính vào nhau vậy vẫn chưa đủ ấm, họ bắt đầu cử động tay chân. Ái chà, ra là thế, họ đang xoa lưng cho nhau để tạo ra ma xát, giúp giữ ấm cơ thể, kiểu như trời lạnh mình thường xoa hai bàn tay vào nhau ấy. Tay xoa lưng nhau, chân kẹp chân, mình dính mình, ấm quá rồi, đâm ra lạnh mỏ. Ôi trời, cái cảnh này khiếp quá. Mình không thể viết nó ra đây được…
Rảo bước thật nhanh để không phải nhìn thấy cái cảnh bạo lực ấy. Mình chui vào một quán cơm. Dĩa cơm dọn ra trước mặt và mình chưa hết ngơ ngác, bàng hoàng, những hình ảnh cắn xé nhau như những con thú đói vẫn ám ảnh…
Viết ngày 17 tháng 12 năm 2013 trong chuyến công tác Tây Ninh