Cô bước vào quán. Nhìn thấy cô, lòng trắc ẩn trong tôi dâng trào. Cô đang mang trên người một chiếc áo sọc xanh trắng. Tôi nghĩ chiếc áo đó sẽ rất dễ thương trên người cô. Nhưng trong hoàn cảnh này thì không. Tôi chỉ thấy sự xót xa khi nhìn cô, rồi nhìn lại chiếc áo của mình, và áo của những người xung quanh.
Chiếc áo của cô thiếu một bên vai áo. Phần cổ áo bắt đầu từ phía vai bên kia chéo xuống vùng da phía dưới cánh tay bên này. Để lộ một khoảng da rộng lớn, và bờ vai gầy guộc nhỏ.
“Chắc do thiếu tiền để mua đủ vải” – tôi nói với thằng bạn.
Ở trên cái bờ vai trống trải ấy, một sợ dây nhỏ, nổi bật, chạy từ đằng sau lưng, nằm yên trên vùng da ấy, cong theo bờ vài và phủ xuống phía trước ngực. Màu đỏ, tôi còn nhớ là vậy, một sợi dây màu đỏ, xù xì, hằn lên vai cô. Nối xuống….
một cái giỏ, cũng nho nhỏ và màu đỏ.
Tôi vẫn thấy thương xót cho bờ vai ấy, phải chịu đựng nắng gió bụi trần. Điều này, nó không đáng phải bị như vậy, nó đáng ra phải được chở che như bờ vai bên kia…
Cánh cửa mở ra… mấy cô thiếu nữ bước vào. Có một cô…tôi thấy… không có bất kỳ một vai áo nào.
Đà Nẵng 09/10/2016