Tối thứ 6 làm xong, chạy ra Phạm Ngũ Lão, book luôn vé đi Cam. Thứ 7, sau 6 tiếng trên xe thì cũng đến được Phnom Penh. Nóng, cái xứ này nó nóng như mùa gió Lào quê mình vậy. Cảm giác cũng không xa lạ gì, dù mang tiếng đi nước ngoài, cứ như ở SG. Đường xá đông đúc, ùn tắc dù đang là cuối tuần.
Xuống xe bắt 1 chiếc Tuk Tuk, anh lái xe rất dễ mến. Lúc đầu nói tiếng Việt, một hồi ảnh bí từ hỏi mình có nói tiếng Anh không? Có! Thế là cả 2 phá lên cười.
Nhờ ảnh chở tìm khách sạn, ảnh chở mình qua 3, 4 cái khách sạn gì đấy, nói giá luôn cho mình chọn. Sau khi chọn được một cái, mình bảo ảnh chờ bên ngoài, mình vào check-in nhận phòng xong thì ra nhờ ảnh chở đi ra chợ. Buồn cái là mình nói chợ này, thì ảnh lại chở ra chợ kia. Sau khi mò vòng vòng trong chợ, thấy có vẻ không ổn, ra ngoài hỏi mấy anh xe ôm thì mới biết là lộn. Nhờ một anh xe ôm chở lại chợ mà mình cần đến.
Hỏi lân la thì biết được anh xe ôm này trước đây là thầy giáo dạy English, nhưng theo như khả năng nghe tiếng anh của mình thì, do học sinh trường ảnh không chịu học hành,v.v… ảnh không dạy nữa mà đi làm xe ôm. Chắc kiểu dạy trường bổ túc quá.
Ra khỏi chợ, mệt, mồ hôi nhễ nhãi…gọi cho anh Tuk Tuk lại đón mình, bất đồng ngôn ngữ tìm hoài không thấy nhau. Phải đưa điên thoại cho anh xe ôm bên đường nói chuyện dùm thì anh kia mới tìm thấy

Chợ mới ở Phnompenh
Chợ mới trung tâm Phnompenh

Ảnh, tài xế Tuk Tuk, có 3 đứa con, 2 gái 1 trai, đứa bé nhất mới 5 tháng tuổi. Vợ ảnh ở nhà chăm con, ảnh lái xe nuôi cả nhà. Khi đứa bé được 1 tuổi, vợ anh sẽ vào lại làm cho một nhà máy.
Hỏi ảnh có qua Việt Nam lần nào chưa. Chưa, vì làm passport mắc lắm, 150 mỹ kim, chờ 15 ngày, muốn có nhanh hơn, dĩ nhiên mắc hơn.
Ảnh chia sẻ muốn qua xuất khẩu lao động tại Hàn Quốc, vì qua đó làm khoảng 2 hay 3 năm gì đó, sẽ để dành được tầm 40 ngàn đô (hình như vây, nói chung là rất nhiều đô). Nhưng phải học tiếng Hàn trong 6 tháng.

Một cái nữa khiến mình thấy ở đây cũng giống Sài Gòn là vụ dừng đèn đỏ, cũng có người chạy vượt vào mấy giây cuối, cũng đứng lấn khỏi vạch 😀
Buổi tối ở Phnom Penh cũng không khá hơn, trời vẫn oi bức và xe cộ vẫn tấp nập. Đi bộ vòng vòng, đang chờ qua đường ở nhã tư, một chiếc xe hơi đang chạy bỗng dừng lại, phía sau tay lái là một chị gái trẻ, phía bên kia một anh trai trẻ bước ra, ra hiệu cho cô gái quẹo phải đi vì có xe đằng sau đang cần đi. Mình bước qua đường, anh trai cúi xuống, trao mấy hộp cơm và nước cho cụ bà ngồi khất thực ở ngã tư…một hình ảnh đẹp, ấn tượng… Dạo gần đây, mình cũng hay thấy ở Sài Gòn, nhiều bạn trẻ chạy SH, ăn mặc sành điều, biếu cơm cho người vô gia cư về đêm. Thật tuyệt.

 

Ngang qua mấy anh xe ôm, một ảnh chỉ vào cô gái gần đó đang nghe điện thoại, cười cười, mình nghĩ chắc lầm người. Ảnh hỏi mình đi xe không. “No, just walk around”. Ảnh chạy theo mình hỏi, “Lady?”. No- mình đáp.

Tìm một quán cơm, vồ hỏi ông chủ, ko biết tiếng Việt, ổng kêu đứa con gái ra nói chuyện với mình, thì nó nói tiếng anh. Ăn xong, tính tiền, ổng nói “năm ngàn” mình bật cười vì cuối cùng cũng có chữ tiếng Việt mà ổng biết nói :D. Ổng cũng cười, nói gì đó, dĩ nhiên mình không hiểu, nhưng vui, cảm ơn và mình đi.

20150905_190209
Đĩa cơm giá tầm 25k, Các món ăn được thái nhỏ ra trông đẹp mắt, và có thể ăn được nhiều món.

Ghé mua nước, chị bán hàng lóng ngóng. Mình giở thùng lạnh ra lấy 2 chai nước, một thằng nhóc lại nói “4 thoundsands”, cười, cầm 2 chai nước bỏ vô bọc, đưa mình. Mình cười lại và nó vỗ vào ngực, nói gì đó, mình nghĩ chắc là “lần sau ghé mua cháu nữa nha”, chỉ nghĩ thôi. “I don’t understand” mình nói và đi, thằng bé chắc cũng chẳng hiểu :).
Thật dễ thương, một thành phố chật chội, oi bức và những con người thì thật dễ thương.
🙂
Never Try, Never know!

 

 Tháng 9, 2015

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here