HomeChâu ÁBruneiBị "xin đểu" ở Brunei và ngủ đêm trong sở Cảnh Sát

Bị “xin đểu” ở Brunei và ngủ đêm trong sở Cảnh Sát

Đây là một thời khắc “hơi” đen tối trong hành trình Borneo của tôi, nhưng tôi không tiếp nhận nó một cách quá tiêu cực. Vì nó cho tôi thêm kinh nghiệm ứng biến trong tình huống xấu và dẫn tới trải nghiệm có một không hai ở đất nước Brunei, nơi mà việc du lịch, thăm thú không mấy thú vị này.

Biến cố ở Brunei

Đêm đó, sau khi rời khỏi khu vực Yayasan Sultan Haji Hassanal Bolkiah Complex, tôi lang thang thêm một hồi nữa giữa các phố phường, con hẻm nhỏ, đứng trước tiệm Burger King mà tôi ngồi hồi chiều để sử dụng Wifi. Tiếp đến, tôi đi về khu vực Waterfornt nơi có những ghế đá trên lối đi rộng bên cạnh bờ sông. Đi một hồi tôi tìm được cái ghế ưng ý, gần đó có hai người đang câu cá. Tôi trải người lên chiếc ghế đá dài và gối đầu lên balo, nhắm mắt lại để tìm đường vào giấc ngủ. Mà còn đường này sao dài và khó đi quá, nằm một lúc mà thấy mình vẫn tỉnh táo, tôi ngồi dậy. Vừa kéo balo về phía mình thì lập tức có một gã thanh niên tới ngồi ngay bên cạnh:

  • – Mày có phải người Malay không? gã hỏi.
  • – Không, tao không phải.
  • – Mày chỉ nói tiêng Anh à?
  • – Ừ, tiếng Anh thôi.
  • – Tao có việc này cần mày giúp, mà không biết tao nói mày có hiểu không!
  • – Nói đi.
  • – Xe tao đang hết xăng, mà giờ tao hết tiền, cây xăng sắp đóng cửa, mày có thể giúp tao không?

Thế là tôi đã hiểu là nó có ý định xin đểu rồi. Sao lại đen đủi thế này nhỉ?

  • – Không, tao hết tiền rồi! Tôi nói.
  • – Mày có thể giúp tao tầm 5 đô thôi cũng được, cây xăng sắp đóng cửa rồi, còn 10 phút nữa thôi.
  • – Không tao không có tiền, mai tao còn phải mua vé xe để đi Miri hết 20 đô nữa. Nên giờ không còn tiền, tao phải ngủ ở đây, mày không thấy hả?

Gã vẫn tiếp tục lãi nhãi bên tai, lúc này, tôi lại làm một việc mà nghĩ lại tôi thấy mình khá ngu, nhưng có làm hay không chắc cũng không thay đổi gì nhiều. Tôi thò tay vô tui, vét mấy đồng xu ra, chìa cho gã, và nói:

  • – Tao chỉ còn nhiêu đây thôi, không có tiền cho mày!
  • – Tao nghĩ là, lúc mày móc tiền xu ra, tao nghe thấy cái tiếng giống như tiếng nhựa (ý chỉ tiền polyme).

Trời ơi! tôi chỉ biết thở dài, và nhét mấy đồng xu vào túi. Ngay lập tức:

  • – Đó, thấy chưa, tao nghe tiếng tiền mà! Nó nói lên khi vừa nghe thấy tiếng xột xoạt đó

Tôi đứng dậy, vừa cầm tay vào balo để đi. Thì ngay lập tức gã ta nói:

  • – Mày thấy gì đây không? thấy không?, gã đưa tay vào cái túi nhỏ trước người, móc ra một thứ gì đó mà tối qua tôi không nhìn thấy rõ là dao hay có thể là súng!

Nhanh chóng, tôi cầm lấy balo của mình và đi về phía 2 người câu cá đứng cách đó tầm 20m. Gã thanh niên đó nói với theo:

  • – Mày đứng lại, không được đi, mày không được đi. Giọng gã lúc này lộ vẻ bối rối, và hoảng sợ. (Có lẽ hắn sợ bị bắt, mà tội trộm cướp ở các nước Hồi Giáo thường bị xử phạt khá nặng, thậm chí là chặt tay).

Khi tôi tiếp cận được hai người câu cá và nói cần giúp đỡ, tôi thấy gã nọ liền đứng dậy đi vòng ra sau bãi xe gần đó, lại hướng cầu tàu và lên một chiếc xuồng chờ sẵn bên bờ sông, ngay gần chỗ câu cá. Chiếc xuồng nổ máy, và phóng đi hun hút trong màn đêm tĩnh mích, mặt nước bị xáo động làm những ánh đèn bị phản chiếu nhảy múa trên sông.
Một trong hai người câu cá hỏi tôi, hắn ta ta là ai, tôi bảo không biết và hắn ta muốn lấy tiền của tôi. Lúc đó tôi hơi hoảng một tí, những cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Người câu cá bảo tôi rằng không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ừ, thì giờ nó cũng đã ổn rồi. Vấn đề là tôi phải tìm chỗ ngủ mới thôi. =))

Tìm chỗ ngủ mới

Tôi nhớ ra, là hồi chiều mình có đi ngang qua ngôi chùa Tung Yeng nọ. Ừ, chắc lại đó xin ngủ nhờ được đây, không thì nằm trước sân chùa cũng được. Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi tìm đường đến chùa. Nhưng trước khi đến chùa thì tôi gặp một chốt cảnh sát, chắc ngủ ở đây cũng được, lại xin thử coi sao. Tới đứng trước ô cửa sổ, tôi nói với anh cảnh sát phía trong về sự việc của mình. Anh hỏi tôi liệu có muốn làm biên bản báo cáo sự việc này không? Tôi nói không cần lắm, nhưng liệu có thể xin ngủ nhờ ở băng ghế kia bên trong chốt được không?
– Không, nhưng bạn có thể tới sở cảnh sát trung tâm và xin ngủ ở đó! Một anh cảnh sát nói với vẻ mặt tươi cười.
Tôi liền hỏi đường để đi. Qua vài cái ngã tư, thì tôi đã tới trụ sở của sở Cảnh Sát thành phố Bandar Seri Begawan, thủ đô Brunei. Tiến vào trong, tôi bước đến trước quầy tiếp dân, tường thuật lại sự việc với một nữ cảnh sát, và hỏi xem có thể ngủ lại ở đây được không. Họ bảo tôi qua ngồi bên một cái ghế và chờ đợi. Hồi sau có một người đàn ông khác lại, kêu tôi mô tả lại địa điểm xảy ra sự việc, để xác nhận xem tôi có nói thật không và còn bảo là sẽ cử người tới đó để kiểm tra. Tôi tự tin, kể lại toàn bộ chi tiết, và lý do tại sao tôi lại phải kiếm chỗ ngủ bên ngoài như thế này. Người nọ nói tôi có thể ra ngủ ở hàng ghế bên ngoài, cạnh hành lang của tòa nhà, rồi đi ra về. Lúc người đó ra rồi thì chú công an ở trong quầy mới nói với tôi rằng, người vừa này là sếp lớn đó. Tôi cười lại với chú và đi ra băng ghế phía ngoài.

Du lịch bụi ở Brunei
Tự sướng khi đang ngồi chờ đợi trong sở cảnh sát thành phố BSB, thủ đô Brunei

Khi tôi quay vào trong để đi vệ sinh, ông chú ngồi ở quầy tiếp dân khi nãy kêu tôi cứ nằm ngủ ở hàng ghế bên trong này cho mát và đỡ muỗi. Tôi nói rằng, sợ khi sếp lớn quay lại thì chú và mọi người sẽ bị la. Chú bảo không sao đâu, ổng về nhà rồi. Thế là tôi yên tâm đánh một giấc tới sáng.
Hôm sau tôi dậy sớm vì tiếng người ra vào, mới tầm khoảng 5h hơn thôi, nhưng tôi biết mình nên đi rồi. Vệ sinh cá nhân xong, tôi đi ra chào mọi người và không quên cảm ơn vì sự giúp đỡ này. Mọi người cười tạm biệt tôi. Bước ra đường, trời vẫn còn mờ tối…

Du lịch bụi Brunei
Các tiểu thương đang soạn hàng ra bán trên một con đường lúc tờ mờ sáng

Suy nghĩ:

Tôi vẫn tin rằng người Brunei không xấu tính như vậy. Kẻ lưu manh xin đểu của tôi có thể đến từ một đất nước khác và đang túng tiền nên mới làm thế. Ngài sếp cảnh sát cũng đã nói với tôi rằng, những sự việc như thế này ở Brunei rất hiếm khi xảy ra. Và tôi cũng đã gặp những người tốt bụng trong khoảng thời gian ở Brunei.

Tôi viết bài này để nếu các bạn đọc được có đến Brunei thì cũng cẩn thận buổi tối khi đi một mình ra khu vực vắng vẻ. Vì ở Brunei không chỉ có người Brunei. Vẫn có những người dân từ các nước nghèo khác tới để lao động.
Đừng “lầy” như tôi nhé 😀

Sáng Nguyễn
Sáng Nguyễn
Là một người yêu thích du lịch bụi, sẽ cảm thấy khó chịu khi cứ mãi ngồi yên một chỗ. Tôi luôn lang thang bất cứ khi nào có thể. Và tôi viết ra những trải nghiệm của mình. Để ghi nhớ lại những năm tháng của tuổi trẻ.
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular