Labuan Walk, buổi sáng năm mới rộn ràng để khám phá Labuan
Đọc phần trước tại đây
Tôi mở mắt ra thì trời cũng đã tỏ, tôi giãn người, xương khớp kêu rắc rắc, tiếp theo đó là mấy tiếng bộp bộp khi tôi trả thù mấy con muỗi. Cũng như đêm qua, sáng nay, bãi biển vẫn vắng người, làm vài động tác thể dục xong rồi dọn lều, cho hết vào balo và quàng lên vai. Hai chân tôi bây giờ cũng đã hơi nhức nhối một xíu sau những cuốc đi bộ dài hơi. Tôi quay trở lại trung tâm thành phố Victoria, tình cờ cũng ngang qua khu vực Labuan Walk.
Labuan Walk là một lối đi bộ ở khu trung tâm của đảo Lauban. Chiều hôm qua khi tôi tới thì rất vắng vẻ, lá vàng lác đác trên mặt đường và cái ánh nắng yếu ớt cuối ngày phủ buồn lên nơi này. Nhưng sáng nay, khi quay lại thì nơi đây đã mọc lên rất nhiều những gian hàng. Buôn bán đủ mọi thứ, từ quần áo, ba lô, đồ ăn, đồ uống đủ loại bắt mắt, đến cả những chú hamster xinh xắn, mấy chú chim cút nho nhỏ chen chân nhau trong chuồng. Dòng người qua lại tấp nập. Hoạt động của sự sống ngập tràn, và tôi cảm thấy trong lòng khoan khoái. Nắng mới của ngày năm mới.
Bảo tàng Labuan
Nằm ngay bên cạnh Labuan Walk, bảo tàng Labuan tuy không lớn, nhưng được thiết kế để bạn có thể tìm hiểu hết được quá trình lịch sử hình thành, văn hóa của Labuan từ thời tiền sử cho đến hiện đại. Tòa nhà này được xây dựng vào những năm 1950, từng là tòa nhà hành chính của chính phủ Bắc Borneo thuộc Vương quốc Anh. Tới năm 1963, khi gia nhập vào liên bang Malaysia, tòa nhà được sử dụng làm văn phòng hội đồng thành phố. Trải qua và lần trùng tu, sửa chữa nội thất, vào ngày 8 tháng 10 năm 2004 nơi đây được khai trương thành bảo tàng Labuan. Đây cũng là bảo tàng thứ 3 của đảo.
Phía trước khuôn viên của bảo tàng, vẫn còn lại những tấm bia đá ghi nhận lại các mốc thời điểm trong giai đoạn thuộc địa và giải phóng của Labuan. Lúc người Anh đặt chân lên đảo, sau đó người Nhật Bản tới chiếm đóng, rồi thì quân đội Úc đổ bộ lên đảo để giải phóng thuộc địa, buộc quân Nhật đầu hàng.
Bảo tàng Chimney
Bào tàng Chimney khá thú vị với một cột ống khói cao cao 32 mét được xây hoàn toàn bằng gạch đỏ nhập khẩu từ Vương quốc Anh, ước tính người ta đã sử dụng khoảng 23 nghìn viên gạch để xây tháp này, cho tới nay, chức năng thực của ống khói này vẫn chưa được xác định rõ. Khu vực xung quanh bảo tàng từng là khu vực khai thác than trong thời gian quản lý của vương quốc Anh từ năm 1847 đến 1911. Bên trong bảo tàng thì chủ yếu trưng bày về lịch sử khai thác mỏ trên đảo. Có một đoạn trong bảo tàng được thiết kế, trang trí như một hầm mỏ thiệt với các hình nộm những người công nhân mỏ.
Bảo tàng Chimney cách trung tâm thành phố 13km, để tới được đó, tôi phải đi bộ khoảng hơn 1km từ bảo tàng Labuan đến siêu thị 1UTC Labuan. Phía trước siêu thị là một trạm xe bus. Xe bus ở đây cũng đã cũ kĩ và chỉ là loại 16 chỗ. Tuyến xe số 6 là tuyến có đi ngang qua trạm bảo tàng Chimney với tần xuất 30 phút một chuyến.
Labuan Chimney Walking Trail
Bên ngoài cổng vào bảo tàng Chimney có một bảng chỉ dẫn “Labuan Chimney Walking Trail”. Sau khi tham quan xong bảo tàng, thấy vẫn còn thời gian nên tôi tiếp tục đi vào lối mòn nhỏ này. Nơi này dẫn ra một mỏ than cũ ngày xưa. Nhưng để tới được đó thì tôi phải đi qua một quãng đường vắng vẻ, xung quanh chỉ toàn cây cối và trên đầu là mặt trời nắng chói chang. Balo trên vai nặng trịch càng làm cho bước chân của tôi thêm chậm chạp. Cuối con đường dẫn ra một bờ vực, phía dưới là bãi biển vắng tuyệt đẹp. Tôi lần theo một lỗi mòn nhỏ khác dẫn xuống bãi biển, dưới này còn có một cột chỉ đường khác, dẫn tới thêm 4 địa điểm nữa. Nhưng tôi không có đủ thời gian để khám phá hết. Tôi chỉ đi dạo dọc theo bờ biển vằng này, giữa trưa, nơi đây chỉ còn tôi, một cụ già đang nằm võng hóng mát, và ngoài kia là một người đàn ông đang đứng câu cá.
Giá mà có nhiều thời gian hơn, hẳn là tôi sẽ cắm trại ở bãi biển này một đêm nữa mới chịu. Tiếc quá đi mất.
Rồi, chơi đã rồi, giờ tới lúc đối diện với sự thật. tầm 2 tiếng hơn nữa là phải lên phà để đi Brunei… Lo nhanh ra lại đường lớn mà đón xe bus thôi. Trạm xe bus nằm cũng gần bảo tàng Chimney, cũ kỹ như kiểu lâu lắm lắm rồi chẳng mấy ai dùng tới. Tôi ngồi chờ xe bus cũng tầm 20 phút rồi mà chưa thấy xe đâu, sợ thật, người vã cả mồ hôi,… vì nóng. Sợ không kịp chuyến phà, tôi lại quyết định Hitch Hike lần nữa, ngặt cái là xe qua lại cũng thưa thớt, vì đang giữa trưa… tôi tiến sát ra lề đường, để balo dưới chân, đứng mong ngóng, mỗi lần có một chiếc xe hơi chạy qua tôi tôi lại đưa tay ra hiệu. Sau vài lần thì cũng có một chú tốt bụng dừng lại và cho đi nhờ. Tiếc cái là chú cũng khống rành tiếng Anh nhiều nên cả hai chỉ trao đổi được vài câu đơn giản. Chú đưa tôi đến tận cửa bến phà, tôi chào tạm biệt chú và chúc năm mới vui vẻ.