Tôi bước vào quán, một quán cafe rock dành cho giới trẻ mà tôi vẫn thường hay lui tới để ngồi tán gẫu với thằng bạn. Cô gái ấy ngồi trước quán, lần đầu tôi thấy cô ngồi ở đây. Cô dễ gây chú ý, vì có một mái tóc nhuộm vàng, miệng đang phả ra một làn khói trắng. Làn khói mà cô đã kéo nó vào đầy lồng ngực từ điếu thuốc đang rực đỏ được giữ trên 2 ngón tay hững hờ của cô. Chiếc áo hai dây của như để cho mọi người dễ dàng nhìn vào cái hình xăm lớn trên vai.
Như mọi lần, tôi vẫn chọn ngồi trong góc để có thể quan sát xung quanh và ngắm nhìn đường phố phía xa bên ngoài. Mọi người vẫn cười nói với nhau, hoặc không thì cũng là ngồi nhìn vào điện thoại, bên cạnh những chiếc bàn nhỏ với những ly cà phê đậm màu. Tiếng nhạc khi dập dìu, khi dữ dội, tiếng ù ù của những cái quạt được bật hết công suất để xua tan đi cái nóng của trời hè Đà Nẵng.
Cô gái ấy, có lẽ bởi bề ngoài cá tính và có phần bụi đời ấy, đã thu hút được những gã trai trẻ ngồi gần bên. Một gã ngồi bên tay phải cô, quay qua bắt chuyện. Hai người bắt đầu cười nói với nhau, mặt gã sáng bừng lên, đầy vẻ phấn chấn, có lẽ vì cô gái tỏ thái độ thân thiện và tiếp nhận cuộc nói chuyện. Tay cô với lấy gói thuốc, lôi ra một điếu và đưa lên môi. Lấy diêm ra khỏi bao, cô đánh xẹt một cách điệu nghệ, que diêm đỏ lửa. Làn khói trắng lại tiếp tục bay ra từ miệng cô và hai người họ vẫn trò chuyện.
Hồi sau, khi cuộc trò chuyện đã vãn, một gã khác, ngồi phía bên trái cô cũng bắt chuyện, và vẫn với thái độ thân thiện đó, cô và gã kia cũng tiếp tục cười nói với nhau. Hình xăm màu đen trên vai cô cứ rung lên theo nhịp cười. Mái tóc vàng phủ xuống che nửa khuôn mặt. Ngồi đằng sau, tôi chỉ nhìn thấy được chiếc mũi của cô nhô ra khỏi mái tóc…
Phía xa hơn, đứng trên lề đường, một cụ bà, búi tóc của cụ đã bạc màu và trông xơ xác, khuôn mặt móm xọm chằng chịt những nếp nhăn… Cụ cứ ngóng ngóng về phía những chiếc xe đang chạy về phía mình, thấp thỏm bước một chân xuống đường như để có thể nhìn được xa hơn vào dòng xe đó. Rồi lại nhanh chóng bước lên, cứ như sợ rằng bàn chân kia đặt dưới lòng đường lâu quá, sẽ có chiếc xe nào bất cẩn chạy ngang qua rồi cán lên nó.
Cô gái, người có hình xăm trên vai và tay đang cầm điếu thuốc cháy dở, đứng lên đi lại phía cụ, hỏi han gì đó. Đoạn, cô lấy điện thoại, nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia… Một lúc sau, cũng sớm thôi, không lâu lắm, một chiếc taxi trờ tới, dừng ngay chỗ hai người. Cô gái mở cửa ra, mời bà cụ lên xe. Bà cụ bước lên, ngồi vào ghế, quay mặt lại về phía cô gái, có lẽ là nói tạm biệt và cười tít mắt, miệng cụ hóp vào vì có lẽ đã không còn cái răng nào. Cụ đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt cô gái…
Khi cô quay lại và bước về phía bàn của của mình. tôi mới nhìn thấy rõ thêm vài cái hình xăm nữa trên tay và phía trước ngực cô. Mái tóc vẫn rũ xuống che gần hết một bên mặt…
Nắng chiều rọi lên mọi thứ một màu vàng óng ánh như màu của mái tóc phía trên những hình xăm ấy.
Đà Nẵng, ngày 17 tháng 8 năm 2016,
trong một chiều oi ả