HomePhượtĐi bụiĐà Lạt, điểm đến đầu tiên của hành trình

Đà Lạt, điểm đến đầu tiên của hành trình

Tôi bắt đầu hành trình của mình vào đúng cái đêm của ngày làm việc cuối cùng. Tôi thực sự quý môi trường làm việc đó, những người đồng nghiệp của tôi. Họ và tôi, đều là những người trẻ, năng động, và đều “bựa”… Những ngày làm việc tràn ngập những tiếng cười đùa giúp xua tan đi những áp lực. Thời gian tôi làm việc ở đó không lâu nhưng những gì còn đọng lại trong tôi thì rất nhiều, và bản thân tôi cũng đã học hỏi được nhiều điều mới, có những thay đổi mới mà tôi tiếp nhận được từ mọi người xung quanh.

Đà Lạt, hành trình xuyên màn đêm lạnh lẽo…

Chặng đường đầu tiên của tôi không cô độc, tôi đi với một anh bạn quen từ thời đại học, thân nhau qua các hoạt động tình nguyện. Đích đến đầu  tiên của tôi là Đà Lạt, nơi mà tôi có dịp lưu lại trong một ngôi nhà gỗ trên đồi, có ban công nhìn ra một thung lũng trồng đủ các loại hoa màu. Vì bản thân là người thích sự bình yên, nên tôi ngay lập tức bị cuốn hút bởi đề nghị này – đó cũng là lý do vì sao tôi khởi hành ngay trong đêm thứ sáu (ngày làm việc cuối cùng) chứ không phải chờ vài ngày sau khi nghỉ việc rồi mới đi. Từ lâu trước đó, khi còn bị giam hãm trong cái thành phố xô bồ, tôi đã mong một ngày nào đó được ngồi trước ban công một căn nhà gỗ trên Đà Lạt, nghe nhạc Lê Uyên – Phương và đọc sách. Nghe thật nhàn hạ biết bao 😀

đi bụi Đà Lạt
Thung lũng canh tác trước căn nhà gỗ tôi ở

Đêm hôm ấy thật kinh khủng! Vì chúng tôi chạy nguyên đêm. Đoạn tới đèo Bảo Lộc, vì quá lạnh, 2 người tru tréo như những con thú điên cuồng, có những đoạn đường thì tối mù phía trước không ánh đèn xe nào, phía sau, nhìn trong gương chiếu hậu, cũng một màu đen đặc quánh. Xuống hết đèo, chúng tôi mặc áo mưa vào để chạy xe tiếp cho đỡ lạnh. Vào tới thành phố Bảo Lộc thì cũng đã hơn 12h đêm. Vẫn còn người lác đác ngoài phố, họ nhìn bọn tôi như những kẻ dị thường vì trời không mưa mà lại mặc áo mưa. Nghỉ chân một chập tại vòng xoay gần hồ nước Bảo Lộc, tranh thủ làm vài kiểu hình, đi ăn, cafe rồi tiếp tục. Lạy hồn, đoạn đường tiếp theo còn lạnh ác hơn nữa, chạy một quãng xa thì chúng tôi dừng lại, đưa tay vào gần đèn xe, bô xe để sưởi ấm, rồi thì nhảy tưng tưng cho nóng người. Nhìn những chiếc xe giường nằm lướt qua, lao hun hút vào trong màn đêm, chúng tôi bảo nhau: “rõ là điên, người ta đi giường nằm, chăn ấm nệm êm sung sướng, tự nhiên mình lại đi xe máy cho cực khổ thế này” :)).

Cách chân đèo Pren 10km, thì trời mưa, và cứ thế mưa tới hơn sáu giờ sáng khi chúng tôi lên tới Đà Lạt. Chuyến đi của tôi có một đêm khởi đầu thật không thể quên được.

Thành phố buồn

Đó là tên của bài hát về Tp. Đà Lạt, hẳn là nhiều các bạn đã từng nghe qua rồi. Bản thân tôi cũng có cái cảm nhận như vậy về Đà Lạt, nhất là về đêm khi di dạo quanh những ngõ nhỏ đèn vàng, hay dạo quanh hồ Xuân Hương mà mỗi khi giá lạnh thì lại có một lớp sương mờ phủ trên mặt hồ. Trước đây, khi tôi còn nhỏ xíu đã được đi Đà Lạt một lần với gia đình trong chuyến đi cùng cơ quan của mẹ. Mãi đến hơn 15 năm sau tôi mới có cơ hội được quay lại.
Tối hôm sau chúng tôi làm một bữa BBQ ngoài ban công, trời lạnh, mà ăn đồ nướng thì thật tuyệt, có điều là quá lạnh thôi, gió cứ thổi tới vù vù. Ban đầu thì còn mặc đồ phong phanh, một hồi thì ai cũng phải mặc áo lạnh vào dù đang ngồi gần bếp lửa hừng hực làm xèo xèo những miếng thịt.

Những khám phá và trải nghiệm ở Đà Lạt…

đi bụi Đà Lạt
Luống bắp cải

Trong hai ngày lưu lại tại ngôi nhà gỗ, tôi và anh bạn cũng đã là một chuyến đi bộ khám phá cái thung lũng trồng hoa màu phía trước nhà.Trước giờ tôi chưa bao giờ tham quan những vườn rau như thế này, nên đem tất cả sự hiếu kỳ vốn có của mình ra mà dò xét xung quanh như một đứa trẻ. Những luống củ cải tím lạ mắt, những hàng đậu hà lan đang đươc thu hoạch bởi hai cha con cô bé trông rất dễ thương, Những luống rau xanh trải dài từ trên triền đồi dốc xuống dưới thung lũng, rồi lại trườn nghiêng lên mặt dốc bên kia.

đi bụi Đà Lạt

Vừa đi chúng tôi còn hái những quả dâu tằm mọc bên bờ rào ăn lấy ăn để, những quả quả chín, mọng nước, vừa đụng vào đã  vỡ ra tím hết những đầu ngón tay, chua chua, ngọt ngọt. Con đường xen kẽ những bụi hoa dã quỳ nở sớm vàng rực, mùa này, dã quỳ vẫn chưa nổ rộ để biến cái bờ rào này thành một bức tường vàng sặc sỡ.

đi bụi Đà Lạt
Dâu tằm

20151101_085800À, cái cây này, nhìn từ xa tôi cứ quả quyết với anh bạn tôi rằng đó là cây táo, vì trái chi chít. Thế mà lại là lầm to, một cây ổi xá lị, ruột đỏ, và trái thì sum suê không tưởng. Lần đầu trong đời tôi thấy một cây ổi thế này.

Hôm sau nữa, tôi chuyển qua ở nhà của một anh bạn làm chung công ty, tại đây tôi gặp bác Đại, bác là một giáo viên có tâm huyết, học trường sư phạm thời Việt Nam Cộng Hòa. Tôi đặc biệt thích nghe những câu chuyện lịch sử, những câu chuyện về cuộc sống thời trước của những người lớn tuổi mà tôi gặp. Tôi trò chuyện với bác tới khá trễ buổi tối hôm đó. Bác dạy môn văn, nhưng rất am tường lịch sử, từ bác tôi biết được thêm nhiều về những dự kiện lịch sử ngày xưa, những sự thật về cuộc chiến mà chúng ta chẳng hề biết nếu chỉ học trong ghế nhà trường.

Bác kể có lần, một trường nào đó mời bác về chấm thi, nhưng sau khi chấm thì cả lớp đó đều dưới trung bình môn văn, giám hiệu trường có gặp bác nói là: “Anh chấm kiểu này thì còn ai dám vào trường này học nữa” và đề nghị chấm lại. Bác đồng ý chấm lại và từ đó không bao giờ đi chấm thi nữa…

đi bụi Đà Lạt
Vườn hoa Cúc

Hôm sau nữa thì tôi lại qua nhà một thằng em học chung trường, nhà có một vườn hoa, nhưng đang dịp mới trồng để chuẩn bị vụ Tết nên chả có nhiều việc để làm. Tôi ghé thăm vườn, đi lặt nụ cho những cây hoa cát tường để chúng không nở quá sớm, gieo mấy cây ươm Cẩm Tú Cầu vào chậu, rồi thì qua vườn ớt chuông coi người ta thu hoạch. Những trái ớt chuông chín đỏ to kềnh treo lủng lẳng trên cây. Khi thu hoạch, người ta sẽ đi giữa hai luống, cắt trái ra và để giữa rãnh đi, sẽ có người đi sau thu lượm bỏ vào rổ.

đi bụi Đà Lạt

đi bụi Đà Lạt
Ươm hoa Cẩm Tú Cầu

Cafe Cung Tơ Chiều, nghe tiếng hát ma quái..

Xưa hôn em một lần, về…. đau răng cả tháng…
Qua lời giới thiệu của người bạn, tôi không quên ghé quán cafe Cung Tơ Chiều (nhưng chỉ mở cửa từ 19h30) nghe nhạc. Quán nằm heo hút trên một quả đồi, cùng lối đi vào Dinh 3. Buổi tối, đường đi lên và khu vực xung quanh không có đèn, nên phải để ý kỹ mới thấy quán. Nếu bạn không tìm thấy lối đi thì có thể hỏi thăm những người dân ở lân cận, họ sẽ hướng dẫn bạn.

Cô ca sĩ và cũng là chủ nhân của quán hát bằng cái thứ giọng nghe rợn người (không hay nhưng ma mị). Thích nhất mấy lúc cô đang hát thì im bặt lại và cả quán mọi người đồng thanh hát tiếp. Làm cho không gian quán vốn chỉ được thắp sáng bằng những bóng đèn vàng mờ mờ trở nên ấm cúng hơn. Mãi nghe hát tới muộn, nhìn đồng hồ thấy đã trễ. Tôi vội ra về  vì sợ nhà thằng em đã đi ngủ. Bên ngoài trời đã mưa. Những ngày này, Đà Lạt mưa nhiều, chạy xe về mà rét buốt cả hai tay.

Ở lại Đà Lạt được độ 4 ngày thì tôi lại tiếp tục lên đường. Đã hưởng đủ cái lạnh tê tái, hưởng đủ cái buồn buồn phảng phất trong gió, trong hơi sương, trên những con phố nhỏ đèn vàng. Cái nắng chói chang từ nền trời xanh trong vắt, hay cơn mưa rả rích ru buồn phố phường. Rồi thì gặp những con người mới, biết những câu chuyện đời,…

Sáng Nguyễn
Sáng Nguyễn
Là một người yêu thích du lịch bụi, sẽ cảm thấy khó chịu khi cứ mãi ngồi yên một chỗ. Tôi luôn lang thang bất cứ khi nào có thể. Và tôi viết ra những trải nghiệm của mình. Để ghi nhớ lại những năm tháng của tuổi trẻ.
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular