Mình đã mong muốn cuộc sống của mình như một người du mục. Rong ruổi suốt tháng ngày, mỗi đêm ngã lưng xuống thì đó hẳn đã là một vùng đất mới với một khoảng trời khác của buổi sáng.
Cư mong rằng cái thế giới này là một dải đất liền không bị chia rẻ bởi những biên giới được phát sinh ra từ lòng vụ lợi và sự ganh ghét của loài người. Mọi vùng đất là của chung, và ta hoàn toàn thoải mái để rong ruổi khắp nơi.
Ở cái lý tưởng đó của cái thế giới này, sự nghiệp không còn là một đại dịch của loài người. Không ai cư phải xoáy mình vào công việc để mưu toan cuộc sống. Họ sẽ chọn cách sống vui, sống hạnh phúc.
Mình sẽ lang thang mọi nơi, hoàn toàn vô sản, đặt bước chân mình lên những trảng cỏ mênh mông, những hòn đá chông chênh trên vách núi chót vót, hay trên những hạt cát mịn trải dài theo đường cong xanh biếc của biển.
Mình không cần sở hữu gì và cũng chẳng cần phải bó buộc vào thứ gì.
Trong tiếng Anh những kẻ du mục được gọi là “Nomad” kiểu như là no mad. Tức là không điên :)) mình thích cái ý nghĩ đó. Vì đó mới thực sự là cuộc sống nhỉ, ít ra thì mình nghĩ thế. Cuộc sống này đúng là điên loạn khi mà xã hội ai cũng cắm cuồng vào sự nghiệp.