Từ chối một lời mời đi phượt về La-gi trong dịp cuối tuần này, như mọi lần, tôi cảm thấy muốn đi đâu đó. Tôi đã nghĩ đến Cần Giờ từ cách đây một thời gian, nhưng giờ mới thực hiện được. Lần này, tôi quyết định đi đến xã đảo Thạnh An, thuộc huyện Cần Giờ. Một xã đảo nghèo của Tp. Hồ Chí Minh.
Rời bến phà Bình Khánh, thẳng theo con đường Rừng Sác, tôi phóng xe đi hơn một tiếng đồng hồ thì đến TT Cần Thạnh, trung tâm của Huyện.
Bên đường, đoạn gần vào trung tâm Thị Trấn, là nghĩa trang liệt sĩ huyện, được đầu tư xây dựng hơn 19 tỷ đồng, khá đẹp, nằm quay lưng về phía biển. Bước vào khu tưởng niệm là đã nghe thấy tiếng sóng biển rì rào…. làm tôi nhớ tới một câu hát trong bài “Linh Thiêng Việt Nam” :
” Về đây các anh ơi hỡi về đây…Nằm nghe biển ru….
Tới bến đò lúc 13h, ở đây có đò đi Vũng Tàu và đò đi đảo Thạnh An. Chuyến tàu Thạnh An kế tiếp là lúc 14h thế là tôi và người bạn đi vòng vòng quanh thị trấn. Tìm thấy một kè đá sát biển rất tuyệt vời. Chúng tôi dừng xe lại, nghỉ ngơi chờ chuyến đò kế tiếp.
Trên đò dập dềnh, tiến về Đảo Thạnh A
Lúc đầu, tôi cứ đinh ninh muốn đem xe máy lên đò để qua đảo Thạnh An có phương tiện di chuyển, nhưng một số người dân địa phương khuyên rằng nên gửi xe lại, vì Thạnh An cũng nhỏ, và việc gửi xe lên đò cũng hơi phiền. Thế nên chúng tôi quyết định qua ấy sẽ đi bộ.
Tới giờ lên đò, chúng tôi chọn chỗ ngồi phía trước boong để quan sát chuyến đi một cách tuyệt vời nhất. Đò rời bến, nhấp nhô theo sóng… cảm giác lênh đênh trên biển thật tuyệt.
Phía trong buồng khách, tôi chú ý đến một chú bé, rất dễ thương và cũng khá là nghịch ngợm.
– Chú đi đâu vậy ? – cậu bé hỏi tôi.
– Chú đi chơi.
……….
– Chào bà đi con – tôi chỉ cho cậu bé cô bạn của tôi và bảo cậu bé chào :))
Cậu bé im lặng không “thèm” chào. Tội nghiệp đứa bạn :))
Cô bạn tặng cho cậu bé một cái nón ông già noel… mà mãi cậu bé mới chịu đội.
Đò cập bến, như bao vùng quê khác, cuộc sống nơi đây diễn ra êm ả. Không tất bật, bon chen như nội thành. Chúng tôi đi dạo quanh đảo.
Đi ra sau đảo Thạnh An là một kè đá dài, bao gần hết khu đảo, chúng tôi quyết định đi dọc hết chiều dài kè đá này.
Ngồi ở kè đá một hồi, đã đói bụng, chúng tôi quay trở lại khu dân cư và tìm kiếm cái gì đó để ăn. Chỗ chúng tôi ngồi ăn, mọi người tụ tập, rồi có một cuộc thi diễn ra. Đó là cuộc thi kéo co giữa 2 chị gái, xung quanh mọi người cổ vũ rất khí thế. Cuộc thi bắt nguồn từ sự khích động của các chú trong xóm. Họ cá độ với nhau. Nói như một chú ở đó “Cá độ kiểu này không sợ phạm pháp!” 😀
Chúng tôi ngồi ăn, chụp hình, và cười khí thế… cuộc sống ở đây thật vui vẻ, con người thật thân thiện.
Đi dạo quanh khu đảo, bọn trẻ con chơi đùa với nhau rất vui, có một bé gái thấy chúng tôi đi qua, thì khoanh tay lại và nói: “em chào thầy, chào cô”
Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau và cười, lúc sau chúng tôi quay lại, cô bé vẫn chào như thế 🙂 Có lẽ vì do nhìn chúng tôi khác lạ so với những người dân ở đây
Ở đây tôi thấy người ta bày bán một số sản phẩm từ cá, tôm, các bạn có ghé thăm đảo Thạnh An thì mua ủng hộ cho họ nhé…
Thường ngày chuyến đò rời Thạnh An vào lúc 5h, nhưng hôm nay lại bị dời sang 6h, chúng tôi sợ có chệch thông tin gì đó nên cũng hỏi lại một số người và đều được trả lời là 6h.
Lúc chúng tôi đi ra bến đò, rất nhiều người đi ngang qua và nói với chúng tôi: “đò 6h đó nha”. Làm như họ sợ rằng bọn tôi sẽ trễ tàu và phải cù bất cù bơ trên đảo cho tới hôm sau mới được về ấy. Thương lắm.
Trời tối rất nhanh, giờ khởi hành cũng đã tới. Ngồi trên đò, chúng tôi cũng không quên vẫy tay tạm biệt đảo.
Con đò rẽ sóng, lướt đi trong bóng đêm, hôm nay biển khá động, chúng tôi ngồi lên trên vòm của con đò, gần chỗ buồng lái…. hứng trọn những con gió lạnh.
Về tới đất liền, lấy xe, 2 đứa hét lên
” Rock xuyên màn đêm!”
Và lao xe theo con đường Rừng Sác, tiến về Sài Gòn!
Kết thúc một chuyến đi tuyệt vời… Cảm giác rất tự do!
P/s: đường Rừng Sác ban đêm vắng và tối, rất ít chỗ có đèn, chúng tôi như làm chủ cả con đường đó 2 đứa đeo earphone và hát vang theo bài hát 😀