Thời gian ở Hà Nội, tôi cũng tranh thủ đi chơi ở Vườn Quốc Gia Ba Vì. Đây là một địa điểm để trekking rất thú vị, đặc biệt là vào dịp cuối năm, khi tiết trời lạnh lẽo, việc đi bộ sẽ không khiến bạn ra mồ hôi quá nhiều.
Đón đứa bạn ở khu bến xe Thăng Long xong, vòng lại đi theo Đại Lộ Thăng Long rẽ vào Sơn Tây, rồi tiếp tục đi theo đường được chỉ trên google maps. Cổng vườn quốc gia Ba Vì hiện ra trước mắt. Nhưng, bị chặn ngang bởi một thanh Barrier sọc trắng sọc đỏ. Bạn phải vòng xe lại một đoạn ngắn tới quầy bán vé. Giá vào vườn quốc gia là 40 nghìn đồng/người. Con số hơi khiến tôi hết hồn, mà đa phần các địa điểm du lịch ở Việt Nam đều bị như vậy, đó là cách làm du lịch của họ. Mua vé xong, tôi chạy xe qua cái cổng nhỏ được mở hờ kế bên cái cổng lớn bị chặn bởi thanh Barrier nọ, một người đàn ông lớn tuổi bước ra kiểm tra vé của bọn tôi. Xé một phần vé làm dấu rồi ra hiệu cho chúng tôi là vào được rồi đấy.
Bắt đầu Trekking Ba Vì
Chạy xe ngoằn ngoèo một đoạn, 2 bên đường từ lúc chạy qua khỏi cái cổng nhỏ đó đã là những xanh ngắt cây rừng. Cây to cây nhỏ chen chúc nhau. Đoạn đường phía dưới này thì còn có nhiều những cái nhà hàng, khách sạn nữa. Tổng chiều dài mà bạn có thể chạy xe máy từ Cổng vào tới bãi giữ xe dưới đền Thượng là tầm 13 km. Tới đoạn mốc 4km, có một cái bãi giữ xe, theo như trên bản đồ là vậy, nhưng thực chất mà nói, chỉ là bãi đỗ xe thôi, vì chẳng thấy bóng người nào ở đây giữ xe cho bạn cả. Tôi chạy vào bãi xe, dựng xe, khóa nón bảo hiểm lại. Xe tôi nằm đơn độc giữa một khoảng đất trống rộng rãi, vuông vức. Cuộc đi bộ bắt đầu từ đây, dĩ nhiên, là lên dốc rồi. Dọc đường cuốc bộ lên đỉnh, nhiều những người tham quan khác chạy xe lên xuống, bọn họ đều nhìn tụi tôi, chắc vì cũng ít thấy ai rảnh rỗi như vậy. Đường đó không chạy lên đi, bày đặt đi bộ. Thể hiện! =)).

Đường lên đèo, lên núi nào cũng vậy, bao giờ cũng uốn lượn, nhiều khúc quanh co, làm cho đoạn đường dài thêm nhiều nhiều lắm. Dọc đường đi, tiếng chim, tiếng thú vang vọng, nghe vui tai. Nói như kiểu thơ văn sẽ là “Cảnh rừng Ba Vì thật là hay, vượn hú chim kêu suốt cả ngày”, xua tan đi những nhọc nhằn của đoạn đường đi bộ dài thăm thẳm, ngút ngàn. Ê, thức tỉnh đi thanh niên! Không có thi vị vậy đâu, đi bộ tầm 30 phút là thấy thấm thấm rồi, có những đoạn lại còn dốc hơn bình thường nữa chứ. Dốc mà phải gọi là dốc cúi đầu luôn. Nghiêng người, cắm mặt xuống đất mà lầm lũi bước lên.
Tôi nhớ là tổng thời gian đi bộ trong chuyến này cũng tầm 3 tiếng thì phải
Khu trại hè – Tàn tích của người Pháp tại Ba Vì
Đó là một khu cắm trại của người Pháp ngày xưa, để cho học sinh Pháp có thể lên đây cắm trại. Nằm lọt thỏm trong mảng rừng lưng chừng núi Ba Vì. Rẽ vào một lối nhỏ phía bên tay trái trên đường chính, rồi bước theo từng bậc cầu thang dẫn vào khu cắm trại. Khu này không được tận dụng, đã tan hoang, đổ nát. Đó là những khu nhà được xây dựng bằng đá, sàn được trải xi-măng bằng phẳng. Có nhiều nhà như vậy, nhưng không dính liền nhau mà tách ra, cách nhau một quãng. Để đi từ nhà trại này qua nhà trại kia phải men theo những lối mòn nhỏ xíu, có những đoạn mà vì lâu ngày chẳng ai đi đã bị lũ cây bụi che khuất.
Theo thời gian, những cây cối đã mọc chen vào tường đá, hoặc bám lấy nó mà vươn lên.
Nhìn mấy hình ảnh này, cứ tưởng tưởng như kiểu mấy cây cổ thụ mọc bám vào các khối đá ở Angkor Wat bên Campuchia ấy 😀
Cá nhân tôi thấy, việc bỏ hoang cái địa chỉ này thật là lãng phí. Các cơ quan, đoàn thể dành cho thanh, thiếu niên hoàn toàn có thể tận dụng cơ sở này để tổ chức các buổi cắm trại, thám hiểm, khảo sát thực tế về thiên nhiên để tăng cường kiến thức, kỹ năng cho các em. Thay vì bị cuốn vào những tệ nạn hay các trò vô bổ nào khác…
Bước Tiếp Bước, sương khói, khói sương
Ra khỏi khu cắm trại đó, bọn tôi tiếp tục lầm lũi lết chân lên đỉnh. Tới một đoạn, bỗng thấy sao mù mịt, cứ tưởng như lên cao nên sương mù buông xuống kín cả đường. Nhìn rõ lại, thì cái làn sương ấy lại tập trung ở bên đường, bốc lên từ trong các lỗ cống nước. À thì ra là khói, kiểu như dưới công đó nước no ấm hơn không khí lạnh bên ngoài nên nó bốc lên mù mịt như vậy. Đi lên một đoạn nữa thì mới thấy ra là có người công nhân vệ sinh đang đốt lá ở một miệng cống. Từ đó, khói tỏa ra khắp các đường ống và tỏa lên phía trên. Làm ảo diệu cả một đoạn đường.

Cứ tiếp tục bước đi. Đếm từng cột mốc số mà bọn tôi gặp được, để biết là: Ừ, đã đi thêm được một Km rồi, sắp rồi, sắp tới rồi!

Cuối cùng cũng tới được bãi giữ xe ở đền thượng, nhưng ở đây, sự vất vả lại bắt đầu một lần nữa. Phải leo theo những bậc thang rất dốc, cao lên tầm hơn 100 mét nữa, mới tới được đỉnh Tản Viên (1227m), đền Thượng. Quãng cầu thang này còn ác chiến hơn vì độ dốc của nó, vừa leo vừa thở hổn hển, may mà chỉ có hơn 100m, chứ mà 300m chắc leo một quãng phải ngủ một giấc cho lại sức rồi mới leo tiếp được quá.

Cầu thang lên chỗ chỗ đền thượng, lúc này cái đoạn gần cuối đang được thi công chưa xong. Có vài người thợ đang hoàn thiện nó, tôi ngước lên hỏi một anh thợ xem có lên được hay không? Ảnh bảo lên được. Thế là tụi tôi nép người qua một bên, mà đi lên cái thang nhỏ hẹp đó, để không đụng phải mấy người thợ đang làm công việc của mình.
Lên tới đỉnh rồi, ngồi nghỉ ngơi một chặp, lấy bánh ra ăn để bù lại phần nào sức lực đã bị con đường núi này cướp mất. Ở trên này, từng đợt mây thổi qua, làm cho cảnh quang trước mắt lúc rõ lúc mờ. Thấy những tảng mây to, khi thì bay lờ đờ trước mặt, khi thì theo con gió thổi ào ào trôi đi chẳng thèm đợi mắt người dõi theo.
Phía bên đỉnh Tản Viên mà bọn tôi đang đứng đây, không phải là đỉnh cao nhất của Ba Vì, mà đỉnh Vua, cách đấy một đoạn mới là cao nhất (1296m). Trên đỉnh vua ấy có một ngọn tháp, là tháp Báo Thiên. Từ phía bên này nhìn qua, tháp trông nhọn nhọn đâm thẳng lên bầu trời. Thoắt ẩn thoắt hiện sau những đợt mây. Trông thật đẹp.
Có lẽ, nếu bạn đi qua đỉnh bên ấy, và vào trong tháp Báo Thiên ngắm cảnh, lại không đẹp bằng việc ngồi bên đỉnh núi Tản Viên này và nhìn qua ngọn tháp đó. Ngọn tháp như đang cố gắng tỏ mình sau những đám mây đặc quánh, hiện ra được một lúc, thì đám mây lại nuốt lấy nó, cứ thế cứ thế mãi.

Gặp gỡ bạn người mới
Ngồi chơi ngắm cảnh một lúc, thì có một anh bạn ốm ốm, cao cao cũng leo lên đến nơi. Tụi tôi bắt chuyện với nhau, thì ra anh ta cũng đi bụi một mình. Là một du học sinh từ Nga về, làm giảng viên ở một trường nào đó ở Đà Lạt. Bỏ việc, đi bụi! Chia sẽ với nhau mấy câu chuyện trên đường đi. Anh ấy đang kiếm người đi sang Lào chung, ảnh có rủ tôi, nhưng vì tôi còn chưa đi mấy tỉnh Tây Bắc này kia, nên Lào để sau này. Không đồng hành với anh ta được.
Đi bộ xuống lại phía dưới bãi giữ xe đền Thường. Tôi nhờ anh ta chở xuống phía dưới kia lấy xe, rồi tôi vòng lên lại đón đứa bạn. Chứ giờ mà đi bộ xuống nữa, chắc tối mất, mà thật ra cũng đã đuối lắm rồi.
Về đến Hà Nội thì trời cũng đã tối. Tôi trả con bạn về lại nhà nó, và tiếp túc chen chúc trong dòng xe tấp nập của Hà Nội để về chỗ ở của mình… Đôi chân vẫn còn còn ê ẩm.
